Quý Thần Quang vừa mới mở mắt ra, theo ngọn đèn nhu hòa liền lọt vào trong đôi mắt ôn nhu của Quý Tiêu Dương. Không biết có phải ngọn đèn quá mức nhu hòa hay không, hay là do đầu mình vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, Quý Thần Quang cảm giác được anh hai dường như có chỗ nào đó trở nên không giống với……
Cái loại cảm giác là lạ này thật giống như tình cảm của anh hai lúc trước đối với mình như là liệt hỏa thiêu đốt, nóng bỏng như mặt trời. Nhưng hiện tại tình cảm nồng đậm trong mắt anh hai đã trở nên thanh nhã yên tĩnh như mặt nước, như dòng nước suối róc rách chảy, nhẹ nhàng thấm vào lòng, càng làm cho cậu thêm cảm giác mặt đỏ tim đập!
“Thần Thần, tỉnh rồi!” Ánh mắt Quý Tiêu Dương vẫn tập trung ở trên người Quý Thần Quang, cậu vừa mở mắt ra, hắn liền phát hiện!
“Ân, anh hai!” Giang hai tay ôm chặt lấy Quý Tiêu Dương, nhưng thân thể hơi khẽ động một chút, một trận đau đớn toàn tâm theo gót chân chạy thẳng lên đầu làm cho Quý Thần Quang không nhịn được hút một ngụm khí lạnh! Đau quá……
Quý Tiêu Dương ở lúc Quý Thần Quang giang hai tay thân thể liền nghiêng về phía câu, trên mặt xuất hiện khẩn trương nhè nhẹ, vươn tay nhanh chóng nhẹ ôm Quý Thần Quang vào trong ngực “Thần Thần, đừng nhúc nhích, vết thương ở chân em còn chưa có tốt đâu!” Nhẹ cúi đầu, thương tiếc hôn lên mặt của Quý Thần Quang.
“Anh ơi, chân của em……” Ngẩng đầu, hai mắt to sáng ngời của Quý Thần Quang bắt đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308374/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.