Trong không khí quái dị này, sáu trái tim mang sáu loại tâm tư, nhưng đều chung một điểm là có chút vị không nói nên lời! Sau nửa giờ ăn sáng, mọi người cùng ra sô pha ngồi. Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương, hai tay vô cùng thân thiết vây quanh eo Quý Tiêu Dương, gối đầu lên ngực hắn: “Anh hai, anh không đi làm sao?”. Rất kỳ quái a, hai ngày nay không thấy anh hai đi làm! Quý Tiêu Dương vuốt tóc Quý Thần Quang. Cười đến ôn nhu cùng sủng nịch: “Về sau có thể không cần đến công ty. Hai ngày trước không phải ở thư phòng có đặt thêm máy tính sao? Chính là dùng để làm việc!”. Sợi tóc của Thần Thần thật sự là mềm mại giống như da em ấy vậy. Làm cho hắn yêu thích không muốn buông tay! “A!” Quý Thần Quang ở trong lòng Quý Tiêu Dương giật giật, có chút kinh ngạc kêu ra một tiếng. “Nguyên lai kia là dùng để đi làm a.” Thế này mới suy nghĩ cẩn thận, ngày đó, cậu đột nhiên cảm thấy rất kì quái, anh hai thế nào lại mua nhiều máy tính như vậy đặt trong nhà mà rõ ràng trong nhà đã có hai cái máy tính! “Đã hiểu chưa! Tiểu bổn trư! (con heo ngốc)” Nhìn Thần Thần một bộ dạng ngốc ngốc, nội tâm Quý Tiêu Dương liền tan ra thành nước! Thần Thần của hắn, rất khả ái! “Nguyên lai cậu kêu lập trình viên chế tác riêng một cái hệ thống là vì ở nhà làm việc!” Nam Cung Kỳ cũng hiểu được! Trước đó vài ngày, vì cái gì Tiêu Dương chọn lập trình viên kỹ càng đưa vào công ty. Nguyên lai là vì việc này… “Ân! Này về sau cậu cũng không nhất thiết mỗi ngày phải đến công ty. Một ít chuyện bình thường, chúng ta xử lý tại nhà cũng được!” Quý Tiêu Dương đối Nam Cung Kỳ gật gật đầu! Nam Cung Kỳ cười khẽ gật đầu. Trong lòng lại nhấc lên sóng gió… Anh cùng Cửu, nếu dũng cảm một chút, có phải hay không cũng có thể hạnh phúc giống Tiêu Dương cùng Thần Quang! Chính là tưởng như dễ dàng nhưng lại rất gian nan… Tình yêu là phải luôn đối mặt với sự thật cùng trách nhiệm, anh chính là yếu đuối về mặt này… Anh không tin chính mình có thể kiên định đối mặt với những lại đồn đại nhảm nhí, anh cũng không tin tưởng chính mình có thể không để ý ánh mắt khác thường của mọi người, để cùng Tiểu Cửu ở bên nhau! Đồng dạng anh cũng không tin tưởng Tiểu Cửu… Anh thật sự sợ, loại sự tình này một khi đã bắt đầu, chỉ cần một bước đầu tiên thôi, như vậy liền đã không có đường rút lui! Nếu hai người đều không thể đối mặt với ánh mắt của người đời, đều không thể dũng cảm dắt tay nhau đi đến cuối cùng… Như vậy những đau thương của hiện tại sẽ bị sâu thêm vô hạn lần… như là rơi vào vực sâu không đáy, anh không thể không suy nghĩ… Tiểu Cửu tuổi còn nhỏ, khả năng sẽ không hiểu lắm. Có lẽ chính là bởi vì nhất thời xúc động! Nhưng là, anh không thể không lo lắng hậu quả! Anh không thể hủy đi tiền đồ cùng cuộc sống của Tiểu Cửu… Nếu tương lai kết quả là thống khổ, vậy hiện tại liền không cần phải bắt đầu… Nếu chia lìa, vậy đừng mến nhau… Tiểu Cửu, chờ ba năm sau, cậu trưởng thành rồi sẽ hiểu biết nhiều hơn! Như vậy cậu sẽ hiểu được tâm tình của tôi bây giờ! Chính là đối với trong lòng đã suy nghĩ rõ ràng như thế nhưng tình cảm lại vẫn như trước không ngừng giãy dụa! Không thoát ra được… Tiểu Cửu, tôi phải làm gì bây giờ?… “Như vậy thật tốt quá! Anh hai, như vậy sẽ không ảnh hưởng đến công tác của anh sao?” Vừa nghe Quý Tiêu Dương nói, Quý Thần Quang liền hưng phấn không thôi! Cậu không quá thích đến công ty, có những ánh mắt, cậu không thích… “Sẽ không!” Nhìn Thần Thần hưng phấn, Quý Tiêu Dương cảm thấy làm gì cũng đều đáng giá, tuy rằng vì lấy mấy người lập trình viên mà tốn không ít! “Anh hai, anh thật tốt!” Kích động ôm cổ Quý Tiêu Dương, Quý Thần Quang hung hăng hôn một cái lên bờ môi hắn! “Ha ha! Thần Thần thật cao hứng!” Nhéo nhéo mặt Quý Thần Quang đang hưng phấn. Môi cười đặc biệt sáng lạn, hai cái răng nanh nhỏ cũng xuất hiện! Thật sự là rất khả ái! Làm cho hắn tâm tình ngứa ngáy, có chút rục rịch… Bất quá hiện tại không phải lúc, chỉ có thể cưỡng chế chính mình không được xúc động! Linh Thiên Nhiễm nhìn Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang trong lúc đó vô cùng thân thiết, đáy mắt hiện lên một tia ảm đạm! Quay đầu nhìn về phía cửa sổ. Trời xanh mấy trắng, vẫn như năm đó tinh thuần trong suốt… Chính là thiếu niên năm đó đã trưởng thành rồi. Tâm tình cũng biến đổi. Không hề như trước đơn thuần không toan tính… Thời gian, trôi qua quá nhanh… Bất tri bất giác đã mười năm! Yên lặng thích Tiêu Dương, đã qua nhiều năm như vậy… Theo một thời niên thiếu đến hiện tại là thanh niên! Mười năm thời gian, nói dài cũng không dài mà bảo ngắn cũng không ngắn. Nhưng là, đời người liệu có thể có bao nhiêu cái mười năm?… Đến thời điểm phải buông tay rồi. Linh Thiên Nhiêm, ngươi nên buông tay! Tiêu Dương cũng Thần Quang hạnh phúc như thế! Ngươi nên thỏa mãn! Linh Thiên Nhiễm nhẹ nhàng nhắm hau mắt của mình, ở trong lòng nhẹ giọng mặc niệm: Đúng vậy. Nên thỏa mãn! Tiêu Dương hạnh phúc là tốt rồi! Đúng lúc này, Linh Thiên Nhiễm đột nhiên cảm giác cánh tay của mình bị nhẹ nhàng đẩy một chút, cậu nhanh chóng thu hồi tâm tư, lấy lại tinh thần thì liền thấy tay Mạc Dương cầm một quả nho đã bóc tốt đặt trước mặt cậu! Linh Thiên Nhiễm sửng sốt một chút, hơi hơi mở miệng chuẩn bị nói chuyện thì cảm giác miệng mình hơi lạnh lẽo. Ê ẩm ngọt ngào. Là nho… Ánh mắt nhìn về phía Mạc Dương, phát hiện hắn vẫn như trước một bộ mặt lạnh lùng… Trong lòng dâng lên một cỗ tình cảm phức tạp! “Anh hai, anh cũng ăn!” Bên tai vang lên thanh âm thanh thúy dễ nghe của Quý Thần Quang, Linh Thiên Nhiễm chuyển ánh mắt qua người Quý Tiêu Dương, đã thấy Quý Thần Quang đem quả nho bỏ vào miệng hắn. Quý Tiêu Dương cười đến ôn nhu mà sủng nịch, Quý Thần Quang cười đến sáng lạn mà tốt đẹp! Linh Thiên Nhiễm cảm thấy hâm mộ… Bọn họ trong lúc đó, vĩnh viễn gắt gao dính chặt lấy nhau, người bên ngoài không thể chen vào. Thật tốt! “Thần Thần, em thật là xấu xa nha, biết quả này chua như vậy, còn chưa chín! Liền cho anh ăn!” Đem quả nho nuốt vào, Quý Tiêu Dương xoa đầu Quý Thần Quang! Thật là tiểu xấu xa… “Như thế nào lại vậy, rõ ràng em đã lựa quả lớn nhất!” Đôi mắt to của Quý Thần Quang lóe sáng, nói như đó là sự thật! Cậu đã chọn quả nho lớn nhất… Như thế nào lại không thể ăn! Vừa mới rồi anh hai đút cho cậu ăn rất ngon! Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ cười cười. Thần Thần đối với những cái này vẫn còn luôn mơ hồ “Thần Thần, màu đen mới là quả chín. Em vừa mới cho anh ăn một quả màu xanh tím!” “Nhưng là em vừa mới thấy rõ ràng anh lấy chính là loại màu này. Hương vị tốt lắm!” Quý Thần Quang chỉ chỉ bàn hoa quả trước mặt Quý Tiêu Dương. Quý Tiêu Dương nhất thời dở khóc dở cười “Thần Thần, đây là quả hồng đề, quả em cầm trong tay là nho…” Thần Thần, em thực sự là một tiểu mơ hồ! Vươn tay đem Quý Thần Quang ôm vào trong ngực, gắt gao ôm, hung hăng xoa đầu! Làm cho hắn đau lòng hết mức! “A… Này là hai loại quả khác nhau?” Quý Thần Quang rối rắm, rõ ràng nhìn không khác nhau lắm, như thế nào khác biệt lớn như vậy… “Kia đương nhiên, em đúng là con heo ngốc!” Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái. Nam Cung Kỳ có chút chịu không nổi. Tiêu Dương cùng Thần Quang đang vô cùng thân thiết ngọt ngào. Tâm anh lại hoàn toàn bị nhiễu loạn… Trong đầu giống như đang có hai người tranh cãi. Lý trí nói phải từ bỏ. Tình cảm lại nói phải dũng cảm nắm lấy… Anh sẽ hỏng mất… Cảm giác đầu mình ngày càng đau. Nhịn không được cúi thấp đầu xuống, đem đầu tựa vào sô pha sau lưng. “Làm sao vậy?” Nam Cung Cửu cảm giác được điểm khác thường. Thân mình hướng tới Nam Cung Kỳ ngồi gần lại một chút. “Không!” Nam Cung Kỳ híp mắt, nhẹ nhàng lắc đầu! Đầu đau, dường như trong lòng còn đau hơn. Khó chịu… “Ăn không?” Nam Cung Cửu đem quả hồng đề đã bóc tốt đến trước mặt Nam Cung Kỳ. Bình tĩnh lạnh lùng trên mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên nhàn nhạt… Ách… Nam Cung Kỳ ngây ngẩn cả người. Anh thật không ngờ, lạnh lùng băng giá như Nam Cung Cửu lại làm việc này. Trong lòng đột nhiên sinh ra loại cảm giác không nói nên lời… Rất nhẹ nhàng nhưng cũng thực thoải mái. Đầu tựa như cũng không còn đau nữa… “Ăn không?” Nam Cung Cửu lại hỏi. Lúc này trong thanh âm tựa như hơi dồn dập! Nam Cung Kỳ hơi hơi thất thần liền mở miệng ra, đem hồng đề nuốt vào khoang miệng! Cắn một miếng, cảm giác ngọt ngào theo khoang miệng trôi vào yết hầu, sau đó cảm giác trái tim cũng trở nên phi thường ngọt ngào… Này cảm xúc loạn thất bát tao tựa hồ cũng không còn rối rắm nữa! Thấy Nam Cung Kỳ ăn hồng đề trong tay mình, trong mắt Nam Cung Cửu hiện lên một tia kinh hỉ. Hắn đã nghĩ anh sẽ cự tuyệt… Quý Thần Quang ngồi trong lòng Quý Tiêu Dương cười đến đắc ý như là con mèo trộm được cá! Kỳ cùng Cửu có điểm tiến triển. Đó là một hiện tượng rất tốt, có thể không ngừng cố gắng. Ánh mắt tiếp theo nhìn về phía Mạc Dương cùng Linh Thiên Nhiễm, bọn họ cũng có tiến triển. Thật tốt! Hắc hắc. Đều bắt đầu chậm rãi hướng tới xuân về trăm hoa đua nở (chắc ý nói là 2 đôi kia sắp thành)! Ân, chủ ý của anh hai thật đúng! Anh hai thật giỏi! Quý Thần Quang nghĩ, nét cười trên mặt càng thêm sáng lạn! Quý Tiêu Dương cúi đầu nhìn Quý Thần Quang đang hưng phấn. Khóe miệng vẫn cười cười như trước! Thần Thần, đúng là một đứa nhỏ dễ dàng thỏa mãn vui vẻ. Bất quá, chỉ cần có Thần Thần ở bên người, hắn cũng là một người dễ dàng vui vẻ! Nhìn Nam Cung Kỳ đem một miệng hồng đề nuốt xuống, Nam Cung Cửu không chút hoang mang lại bóc một quả để bên miệng Nam Cung Kỳ. Nam Cung Kỳ thoáng do dự một chút, bất quá vẫn là nghe theo nội tâm mình. Mở ra miệng đem hồng đề ngậm vào miệng. Hai người trầm mặc không nói gì, một người bóc hồng đề, một người khẽ cắn cắn nuốt nuốt… Không khí ấm áp mà trước nay chưa từng có! Mạc Dương bên này cũng phát hiện ánh mắt Linh Thiên Nhiễm đang dừng trên người mình, hàm chứa một tia cảm xúc phức tạp. Trong lòng hơi hơi kích động… Vì thế, Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang đi đầu đã có tác dụng, tại khoảng thời gian ngắn, trong phòng khách tràn ngập sự thản nhiên ấm áp! Nhìn lại còn tưởng rằng trong phòng đang có ba đôi yêu nhau… Này không khí thật đúng là làm cho người ta nhìn vào đã cảm thấy trong lòng ngọt ngào cùng vui sướng! Cho nên sau đó Mạc Dương cùng Nam Cung Cửu đều theo bản năng nhìn về phía Quý Tiêu Dương cùng Quý Thần Quang! Bước tiếp theo nên làm cái gì?… Quý Thần Quang ngồi ở trong lòng anh hai thật sự rất thoải mái, nhìn bốn người khác đã có tiến triển, tâm tình phi thường cao hưng, cứ như vậy xoay tới xoay lui… cậu đã buồn ngủ! Trong lòng hơi suy nghĩ một chút! Ngủ một chút cũng được! Nhưng ngay tại lúc cậu sắp ngủ liền cảm giác được anh hai nhẹ nhàng lay cậu. Có chút không hờn giận mở mắt, đôi mắt to mang theo một chút mơ hồ nhìn về phía Quý Tiêu Dương! “Thần Thần, chúng ta ra ngoài tản bộ đi?” Bị Mạc Dương cùng Nam Cung Cửu cùng lúc nhìn chăm chú, Quý Tiêu Dương thật không biết nói như thế nào với hai người bọn họ… Thật sự rất là không tâm lý! Cho nên, chỉ phải lay tỉnh Thần Thần đang sắp đi vào giấc ngủ! Tạo cho bọn hắn một chút không khí lãng mạn! Ách… Trong khoảng thời gian ngắn Quý Thần Quang không phản ứng lại được! Sửng sốt mất hai giây mới có phản ứng. Nháy mắt hiểu được anh hai nói tản bộ là có chuyên gì xảy ra! Vì thế gật gật đầu, trên mặt lập tức cao hứng cười “Tốt!” Nam Cung Kỳ nhìn nhìn, tổng cảm thấy có điểm kì quái. Như thế nào cảm giác hôm nay Tiêu Dương cùng Thần Quang có điểm khác lạ? “Cùng đi không? Dù sao, ở trong nhà mãi cũng nhàm chán!” Ánh mắt Quý Tiêu Dương đảo qua bốn vị kia! Chuẩn xác mà nói thì là nhìn Nam Cung Kỳ cũng Linh Thiên Nhiễm. Quan trọng nhất là hai vị này… “Cũng được!” Nam Cung Kỳ cười khẽ gật đầu. Nam Cung Cửu bên cạnh vẫn như trước băng lãnh, chính là gật gật đầu rất nhẹ! Không tiếng động tỏ vẻ đồng ý! “Tôi không thành vấn đề!” Linh Thiên Nhiễm thấy ánh mắt Quý Tiêu Dương dừng trên người cậu, thản nhiên nói một câu. Mạc Dương vẫn như trước mặt lạnh không biểu tình… Quý Thần Quang rất là bội phục hai người kia. Trong lòng rõ ràng đều mong chờ muốn chết lại còn ra vẻ. Bọn họ thật sự là quá bình tĩnh! “Đi, chúng ta xuất phát!” Thấy mọi người đồng ý, Quý Tiêu Dương cùng mọi người liền đứng lên ra khỏi nhà, hướng tới vùng ngoại thành phía nam, nơi đó có một bãi cỏ rất lớn, là một nơi rất tốt dành cho những người yêu nhau tản bộ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]