Chương trước
Chương sau
“Thần Thần.” Quý Tiêu Dương ngồi vào trong xe, kéo cửa kính xe lên để cho người bên ngoài không nhìn thấy bên trong. Sau đó nhanh chóng vươn tay gắt gao ôm Quý Thần Quang vào trong lòng. Dùng tay trái hung hăng xoa những sợi tóc mềm mại của cậu. Cúi đầu hôn lên hai má cậu, mỗi bên một cái thật vang dội. “Thần Thần, em thật sự là quá đáng yêu! Không nghĩ tới Thần Thần nhà ta cũng xấu xa như vậy, cũng nghịch ngợm như vậy!” Chậc chậc, những chuyện Thần Thần làm trong phòng ăn lúc nãy làm cho Quý Tiêu Dương cao hứng đến nỗi tâm đều nhuyễn cả ra! Thần Thần để ý đến mình! Nguyên lai Thần Thần của hắn để ý đến hắn như vậy! Độc chiếm dục sâu như vậy, hắn thích!
“Anh hai, anh chán ghét Thần Thần như vậy sao?” Đôi mắt to sáng ngời của Quý Thần Quang lóe sáng nhìn Quý Tiêu Dương. Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy được bên trong có sự sợ hãi cực nhạt! Đây là lần đầu tiên cậu lớn mật như vậy ở trước mặt anh hai làm ra những động tác nhỏ đó để đuổi đi hết thảy những nữ nhân xấu xa muốn đoạt lấy anh hai!
Nhưng là cho dù anh hai không thích, cậu…… Cậu vẫn phải làm như vậy…… Cậu chán ghét hết thảy những sự vật cùng người muốn tách cậu ra khỏi anh hai!
Quý Tiêu Dương cao hứng nhìn ánh mắt Quý Thần Quang, đột nhiên cảm thấy đau lòng! Hai tay ôm vòng eo Quý Thần Quang đơn giản đưa cả người cậu toàn bộ ôm trong lòng, cúi đầu nhẹ hôn lên mặt Quý Thần Quang “Thần Thần, anh hai thực thích! Thực thích Thần Thần như vậy!”
Đúng vậy. Thực thích! Thần Thần như thế này làm hắn sinh ra một loại cảm giác là Thần Thần vì hắn mà ghen! Ghen!…… Nghĩ đến chữ này, khóe miệng Quý Tiêu Dương cười càng thêm ôn nhu. Hắn ở trên mạng xem qua một chút chỉ biết ‘ghen’ là chuyện chỉ xảy ra giữa người yêu với nhau! Thật giống như biểu hiện của Thần Thần ngày hôm nay! Rất giống rất giống ghen! Trong nháy mắt, hắn sinh ra một loại ảo giác rằng Thần Thần đã hiểu được tâm tư của em ấy đối với hắn. Cũng giống như mình yêu thương em ấy, em ấy cũng yêu thương mình!
Cho nên Thần Thần mới có biểu hiện như vậy! Đem tất cả những ý nghĩ muốn cướp đi hắn bóp chết từ trong trứng nước! Khẩn trương giương nanh mua vuốt, dùng phương thức đặc trưng của em ấy đến ôm chặt hắn! Không cho vật cùng người có cơ hội theo bên người hắn, cướp hắn đi! Loại cảm giác này, nói thật là hắn phi thường thích! Phi thường thích…… Hắn thậm chí có một loại cảm giác hưởng thụ cùng thỏa mãn ở bên trong!
Hơn nữa biểu hiện của Thần Thần thật sự hảo khả ái! Nhất là nụ cười ngây ngô khi thành công thực hiện được âm mưu, mang theo sự ngây thơ cùng giảo hoạt. Đem cả người đều sáng bừng lên vô cùng đẹp, đặc biệt là hai mắt em ấy, sáng ngời phá lệ chói mắt, có vẻ phá lệ có tinh thần! A, nhìn không ra Thần Thần của hắn lại có chút giảo hoạt như vậy!
“Thật sao ạ?” Quý Thần Quang ngẩng đầu, đôi mắt trong suốt nhìn thẳng vào mắt Quý Tiêu Dương. Bên trong đó rõ ràng có sự hưng phấn! Nguyên bản hai tay đang nắm chặt góc áo Quý Tiêu Dương cũng nhanh chóng chuyển lên ôm cổ hắn. Chu miệng học theo bộ dáng Quý Tiêu Dương khẽ hôm lên gương mặt hắn!
Nhẹ nhàng, ôn nhu. Quý Tiêu Dương híp mắt cảm nhận, một loại cảm giác vui sướng theo đáy lòng bay lên! Ngay cả tâm cũng sắp mềm ra hóa thành một vũng nước! “Đúng vậy! Thần Thần, em phải tin tưởng anh hai! Anh hai chưa bao giờ lừa em!” Cách một phút đồng hồ sau, Quý Tiêu Dương mới trả lời, hai tay ôm chặt lấy Quý Thần Quang. Hé miệng ngậm lấy đôi môi đỏ mọng của Thần Thần ở trong lòng! Vươn đầu lưỡi tận tình quấy nhiễu khoang miệng Thần Thần!
Đôi mắt to trong của Quý Thần Quang vẫn duy trì nguyên dạng, bên trong hiện lên một tia dại ra nhìn chằm chằm Quý Tiêu Dương! Anh hai giống như phi thường thích hôn môi như vậy! Bất quá cậu cũng rất thích, đôi đồng tử đang dại ra toát lên vẻ hưng phấn! Tay ôm cổ Quý Tiêu Dương chặt thêm vài phần!
Cách gần một phút đồng hồ sau, nước miếng theo miệng Quý Thần Quang chậm rãi chảy xuống, Quý Tiêu Dương rốt cục lưu luyến buông Quý Thần Quang ra. Lấy ra giấy ăn ở bên cạnh cẩn thận mềm nhẹ lau nước miếng bên khóe miệng Quý Thần Quang. Trong ánh mắt tràn đầy yêu thương cùng sủng nịch! Khóe miệng cười ôn nhu làm cho người ta cảm giác như là một trận gió xuân tháng ba phất qua má! “Thần Thần, tiểu ngu ngốc. Khi hôn môi nhớ rõ phải nhắm mắt lại!” Lau khô nước miếng bên khóe miệng Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương yêu thương vươn tay nhẹ nhéo hai má cậu! Nhớ đến bộ dáng ngơ ngác khờ dại vừa rồi của Thần Thần, khóe miệng cười kìm lòng không đậu lớn thêm vài phần! Thần Thần của hắn, thật sự là rất khả ái…… Thật muốn đưa em ấy nhu tiến vào trong thân thể mình.
“Vì sao ạ?” Đôi mắt to tròn xinh đẹp như ngọc lưu ly lóe lên nghi hoặc. Đôi mày thanh tú nhăn lại, nhắm mắt lại cậu sẽ không nhìn thấy được bộ dáng vui sướng của anh hai. Cậu thích nhìn bộ dáng say mê của anh hai khi thân thiết với cậu! Sẽ làm trong lòng cậu sinh ra cảm giác thực thoải mái và hưng phấn!
Vì sao?…… Quý Tiêu Dương trong khoảng thời gian ngắn cũng không giải thích được. Hắn ở trên mạng tim hiểu có thấy khi người yêu hôn môi phải nhắm mắt lại. Về phần vì sao thì hắn cũng không có nhìn kỹ! Bất quá điều này không quan trọng! Quan trọng là Thần Thần vì sao không muốn nhắm mắt lại! Con ngươi đen láy của Quý Tiêu Dương hiện lên một tia trêu tức “Thần Thần, vì sao em không muốn nhắm mắt lại!” Tay nhẹ nhàng xoa xoa môi Quý Thần Quang. Có điểm mong chờ từ cái miệng này của Thần Thần có thể nói ra cái gì đó làm cho người ta phấn khởi!
“Bởi vì em thích nhìn anh hai!” Trên gương mặt trắng nõn của Quý Thần Quang hiện lên tầng đỏ ửng nhàn nhạt. Ngay cả tai cũng trở nên hồng hồng! Đôi mắt to tròn không dám nhìn thẳng Quý Tiêu Dương trở nên có điểm né tránh!
Ha ha…… Thần Thần thẹn thùng! Thật sự là khó có được! Ý cười nơi đáy mắt Quý Tiêu Dương càng thêm sâu. “Thần Thần, em thích anh hai sao?” Lời vừa nói ra khỏi miệng, tâm tình có điểm khẩn trương! Tuy biết rằng hiện tại Thần Thần còn không hiểu được cái gì là yêu, cái gì là tình, nhưng là thời điểm nghe được em ấy nói tiếng thích, hắn vẫn là nhịn không được xúc động mà hỏi ra. Thần Thần, em thích anh hai sao? Kỳ thật hắn càng muốn hỏi là: Thần Thần, em yêu anh hai sao?…… Không phải tình thân. Là tình yêu! Thần Thần, em có hiểu không?
Quý Thần Quang vừa nghe câu hỏi của Quý Tiêu Dương, nhẹ nhàng lắc đầu! “Không, em không thích anh hai!” Trong đôi mắt to tròn lóe lên hào quang trước nay chưa từng có! Thanh âm cũng là kiện định trước nay chưa từng có!
Kia trong nháy mắt, Quý Tiêu Dương đột nhiên cảm giác được lòng mình chùng xuống…… Trong đầu rối rắm hỗn loạn trong khoảnh khắc cũng biến mất tất cả! Còn lại chính là một loại đau không nói nên lời…… Tất cả suy nghĩ đều biến thành một câu: Không! Em không thích anh hai……
Trong đầu một người trong một giây có thể nghĩ đến bao nhiêu sự tình? Quý Tiêu Dương trước kia không biết! Nhưng là hiện tại hắn đã biết! Trong một giây trong đầu có thể hiện lên toàn bộ những chuyện đã từng phát sinh……
Hắn nhớ tới, lần đầu tiên nhìn thấy Thần Thần, em ấy thống khổ nằm ở trên giường sơ sinh, bên cạnh không có bất luận kẻ nào trông coi. Thần Thần của hắn liền như vậy đáng thương nằm ở đó! Thiếu chút nữa thì đã hướng tới cái chết. Đó là lần đầu tiên hắn nhìn thấy Thần Thần! Một mảnh tâm tình đạm mạc đột nhiên xuất hiện loại cảm giác tim đập kịch liệt!
Hắn nhớ tới, lần đầu tiên hắn vì Thần Thần phản kháng người trong nhà! Hắn hiện tại vẫn nhớ rõ câu nói kia: Em ấy là em trai của tôi, tôi không cho phép các người tùy ý thương tổn! Đó là lần đầu tiên hắn dùng lời nói chấp nhất kiên định như vậy mà nói! Hiện tại hắn vẫn không rõ thời điểm kia vì sao hắn lại bướng bỉnh như thế! Nghĩ đến có phải hay không từ lần đầu tiên nhìn thấy Thần Thần, hắn liền nổi lên tâm tư khác thường đối với em ấy?
Hắn nhớ tới, lần đầu tiên hắn vì Thần Thần mà ngập tràn lửa giận run giọng nói: Em trai là phải được anh trai bảo vệ từ nhỏ! Những lời này hắn hiện tại vẫn nhớ rõ ràng! Vì những lời này, hắn cố gắng làm cho chính mình trở nên cường đại! Cố gắng hoàn thành tốt những nhiệm vụ ông nội giao cho một cách hoàn mỹ nhất! Thời điểm kia, trong lòng thực ngọt! Tất cả cảm giác cực khổ đều không là gì! Bởi vì hắn cố gắng hiện tại là vì tương lai có thể hảo hảo bảo vệ em trai hắn!
Hắn nhớ tới, lần đầu tiên Thần Thần mở miệng gọi hắn là anh hai. Khi đó một cảm giác vui sướng theo đáy lòng bay lên! Đó là một loại cảm giác thỏa mãn cùng hạnh phúc nói không nên lời! Hắn dùng toàn bộ tâm tư để bảo vệ em trai. Lần đầu tiên em ấy mở miệng nói chuyện không gọi ai khác! Mà gọi hắn! Là anh hai…… Hai chữ đơn giản ngọng nghịu làm cho Quý Tiêu Dương cảm động!
Hắn nhớ tới…… Rất nhiều chuyện lúc còn nhỏ, như một thước phim quay chậm lần lượt lướt qua đầu hắn! Nguyên lai hắn vẫn luôn nói là ’em trai’ mà không phải ‘Thần Thần’…… Nhiều hứa hẹn như vậy đều là nói ’em trai’……
Đây không phải liền nhất định kiếp này bọn họ chỉ có duyên phận làm anh em? Nhưng là Thần Thần, em có biết không? Anh hai rất muốn rất muốn nói cho em biết! Anh nghĩ muốn cùng Thần Thần nắm tay nhau đến già. Anh nghĩ muốn cùng Thần Thần cùng nhau ăn tất cả đồ ăn ngon trên thế giới. Anh cùng Thần Thần lớn lên, anh cũng muốn cùng Thần Thần đến già……
Thần Thần, trong cuộc sông sau này, anh muốn mỗi một ngày đều có thể nhìn thấy gương mặt ngọt ngào của em khi ngủ, có thể được em mềm mại hôn chúc ngủ ngon! Thần Thần, tất cả mọi chuyện trong đời của anh hai đều muốn cùng em hoàn thành…… Thần Thần, anh hai muốn cho em sự sủng ái độc nhất vô nhị trên đời này!
Nhưng là Thần Thần, vì cái gì…… Em lại không thích anh hai? Anh hai rõ ràng…… yêu em như vậy……
Anh hai sao đột nhiên trở nên bi thương như vậy?…… Quý Thần Quang nhìn anh hai gần trong gang tấc! Cậu cảm giác được hai mắt mình cay cay. Bởi vì cậu nhìn thấy trong đôi mắt đen như mực của anh hai thoáng hiện lên nước mắt…… Anh hai vì sao lại bi thương như vậy? Vì sao lại khóc? Đây là vì sao……
“Anh hai, anh làm sao vậy? Anh hai không khóc! Tâm Thần Thần hảo đau!” Vươn tay nhẹ vuốt lên khóe mắt Quý Tiêu Dương. Quý Thần Quang cũng không có phát hiện tay cậu đang nhẹ nhàng run rẩy!
Thanh âm Quý Thần Quang kéo Quý Tiêu Dương từ trong suy nghĩ về! “Thần Thần vì sao lại đâu?” Thần Thần, em có biết không, em nói như vậy sẽ làm cho anh hai hiểu lầm? Hiểu lầm thực nghiêm trọng! Sẽ làm cho anh hai lầm tưởng rằng em cũng thích anh hai…… Nhưng là ý nghĩ này vừa thoáng hiện lên ở trong đầu liền trong nháy mắt chuyển thành câu Thần Thần vừa nói: Không! Em không thích anh hai…… Một câu đơn giản, đem mọi hy vọng của hắn đều dập nát!
“Em không biết! Nhưng là nhìn anh hai khổ sở, Thần Thần cũng sẽ rất khổ sở! Anh hai, không cần khổ sở!” Gắt gao ôm chặt Quý Tiêu Dương, thân thể Quý Thần Quang phát ra run rẩy.
“Thần Thần, vì sao em lại không thích anh hai?……” Gắt gao ôm lấy Quý Thần Quang trong lòng, thanh âm Quý Tiêu Dương gần như là nỉ non……
Nhưng Quý Thần Quang giống như không nghe thấy. “Không, không phải thích! Anh hai, không phải thích! Là yêu! So với thích càng sâu hơn chính là yêu! Thần Thần yêu anh hai!”
Cái gì…… Cái gì…… Thần Thần vừa mới nói là…… Cái gì……? Quý Tiêu Dương trong lúc nhất thời thực sự không có phản ứng lại được! Loại cảm giác đang từ địa ngục bay lên thiên đường……
Quý Thần Quang vẫn như trước ôm Quý Tiêu Dương lớn tiếng kiên định nói “Anh hai! Thần Thần yêu anh hai! Không phải là tình thần…… Anh hai. Không phải là tình thân! Không phải là tình anh em!”
Cậu không cần tình thân! Tuy rằng cậu cũng không rõ cái gì là yêu! Nhưng là tình thân thì cậu biết, chính là quan hệ huyết thống! Cậu không thích! Cậu không thích mẹ, cậu không thích ba…… Cậu không cần loại tình thân đó tồn tại giữa cậu và anh hai! Cậu biết loại tình thân này không giống với yêu……
Về phần rốt cuộc nó là cái gì…… Quý Thần Quang còn chưa có suy nghĩ cẩn thận! Nhưng là trong lòng cậu đã ẩn ẩn có cảm giác……
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.