“Anh hai” Gọi một tiếng giòn tan, đôi tay nhỏ bé ngắn ngủn gắt gao ôm lấy cổ Quý Tiêu Dương, chu miệng hôn một cái thật mạnh lên mặt hắn.
“Thần Thần, em thật nghịch ngơm. Hứa với anh về sau không bao giờ làm việc này nữa. Biết không?” Cúi đầu hôn một cái lên khuôn mặt mềm mềm của Quý Thần Quang, Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ cười.
Kỳ thật thì việc bát canh này xem như là do Thần Thần cố ý làm cho……
Thần Thần nguyên bản là đang ở trong lòng mình xoay đến xoay đi, hẳn là có thể nhìn thấy trong tay hắn đang cầm bát canh nóng. Sau đó Quý Tiêu Dương cảm giác được Thần Thần trong lòng hơi nâng cái đầu nhỏ lên một chút, làm cho bát canh trong tay hắn bị hất bay.
“Em biết rồi ạ!” Quý Thần Quang cúi đầu nghịch ngón tay, thanh âm nhẹ nhàng.
“Thần Thần thực ngoan!” Nghe Thần Thần nhận sai, Quý Tiêu Dương vươn tay xoa đầu cậu. Rồi sau đó hôn nhẹ lên bờ môi cậu.
“Anh hai!” Quý Thần Quang ngẩng đầu, ánh mắt vụt sáng. “Thần Thần không nghĩ như vậy…… Vốn là Thần Thần chỉ muốn tỏ chút bất mãn của mình……” Cái miệng nhỏ nhắn khẽ mím. Ai bảo mẹ muốn tách cậu ra khỏi người anh hai! Anh hai ôm cậu là chuyện đương nhiên. Cậu mới không cần để người khác ôm……
“Anh biết!” Quý Tiêu Dương biết Quý Thần Quang muốn nói cái gì. Nét cười nơi đáy mắt càng thêm ôn nhu. Kỳ thật hắn cũng không nghĩ đến bát canh kia có thể vừa vặn hất toàn bộ lên mặt mẹ như vậy. Đối với việc này trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308298/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.