Sau khi ăn cơm xong, mấy người liền ra ngoài chơi một hồi rồi quay về trường học. Quý Tiêu Dương ôm Quý Thần Quan đến khối tiểu học, vào phòng học, ánh mắt đảo một vòng chung quanh nhưng không nhìn thấy đứa bé tóc ngắn đâu. Đặt Quý Thần Quang vào chỗ ngồi, Quý Tiêu Dương ngồi xổm xuống vuốt tóc cậu “Thần Thần, buổi chiều không được ngủ biết không?” “Vâng!” Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang vụt sáng nhìn chằm chằm Quý Tiêu Dương. Cái miệng nhỏ nhắn cười tươi như hoa, trên mặt xuất hiện hai lúm đồng tiền nhỏ làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Quý Thần Quang càng thêm vài phần tinh xảo. “Thần Thần thực ngoan!” Cúi đầu hôn lên mặt Quý Thần Quang một cái “Anh hai lát nữa lại đến gặp em! Socola và sữa đều để trong cặp sách, nếu Thần Thần đói bụng thì lấy ra ăn!” “Vâng!” Quý Thần Quang trả lời một tiếng giòn tan. Cái miệng nhỏ nhắn khẽ chu, hôn lên mặt Quý Tiêu Dương một cái. “Ân. Đợi lát nữa anh hai lại đến gặp em! Phải ngoan ngoãn!” Quý Tiêu Dương đứng lên, nhẹ nhàng nhéo nhéo hai má Quý Thần Quang rồi mới chịu xoay người rời khỏi phòng học. “Bảo mẫu, cậu rốt cục cũng chịu đi ra!” Khúc An nhìn Quý Tiêu Dương đứng trước mặt hắn, trêu tức nói một câu. Quý Tiêu Dương quay đầu lại, thấy Thần Thần vẫn tròn mắt ngơ ngác nhìn mình, đáy mắt cười càng thêm ôn nhu “Đi thôi!” Thản nhiên nói một câu. Bốn người rời khỏi khối tiểu học. Anh hai đi rồi……. Quý Thần Quang vẫn như trước tròn mắt ngơ ngác nhìn theo hướng mà Quý Tiêu Dương vừa đi khỏi, đôi mắt vụt sáng mang theo hơi nước ướt át. Nơi này không có anh hai, cậu không thích…… “Này mới tới, tên gì vậy?” Bị người dùng lực đẩy một cái, một thanh âm vang lên bên tai. Quý Thần Quang lấy lại tinh thần, nhìn thoáng qua. Là cậu ta…… Cái miệng nhỏ nhắn khẽ cắn. Chính là người này làm cho anh hai không vui……. Đứa bé tóc ngắn đứng đợi một lúc vẫn không thấy Quý Thần Quang nói gì liền ngồi xuống đối diện cậu “Này, nói chuyện đi chứ, tên gì vậy?” Anh hai nói: Không được nói chuyện cùng người lạ. Thần Thần phải ngoan ngoãn mới được hôn nhẹ, anh hai sẽ không rời khỏi cậu…… Ánh mắt ngập nước của Quý Thần Quang vẫn như trước nhìn về nơi Quý Tiêu Dương vừa đi khỏi. “Yêu, sao không chịu nói chuyện! Này, tôi tên là Chung Minh. Cậu nói chuyện đi a!” Đứa bé tóc ngắn vươn tay chuẩn bị nhéo mặt Quý Thần Quang. Quý Thần Quang nhanh chóng né tránh. Anh hai vừa mới vì việc này mà mất hứng…… “Cậu không nói cũng được, nhưng để tôi nhéo mặt cậu đi!” Hai mắt Chung Minh sáng lên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Quý Thần Quang, thịt thịt, mềm mềm, gợi cho người ta cảm giác thật thoải mái. So với giường lớn ở nhà còn thoải mái hơn. Cậu thích…… Quý Thần Quang cong môi, cúi đầu. Cậu không thích cái người này, người này đã làm cho anh hai mất hứng…… “Mày, nói cho tao biết nó tên là gì!” Chung Minh không lấy được đáp án từ Quý Thần Quang liền kéo một bé trai bên cạnh lại, hung dữ hỏi. “Quý, Quý, Quý Thần Quang!” Bé trai bị lôi đến có chút run rẩy trả lời. Chung Minh này có danh bá đạo, tuổi còn nhỏ nhưng cậy thế khinh người. Nếu ai làm cậu ta mất hứng, cậu ta liền nghĩ cách chỉnh chết người ta…… Đứa bé trai này khi đi WC đã bị chỉnh hai lần, trực tiếp bị dọa đến phát khóc. Ở nhà tĩnh dưỡng suốt ba ngày mới dám đến trường cho nên đối với Chung Minh đặc biệt sợ hãi. Mà cha của Chung Minh là cổ đông lớn nhất của trường nên đối với những việc này, trường cũng là mở một mắt nhắm một mắt. “Mày khóc cái gì!” Chung Minh thấy nước mắt nơi khóe mắt đứa bé trai, trong lòng liền mất hứng. Nó sợ mình dữ vậy sao? Tay dùng lực đẩy đứa bé trai ngã trên mặt đất. Cũng không thèm nhìn tới, chuyển hướng Quý Thần Quang cười hì hì “Thần Quang, cậu để tôi nhéo mặt cậu. Tôi cho cậu kẹo!” Chung Minh là một tên quỷ nhỏ, học theo người cha là gian thương của cậu ta, tuổi còn nhỏ đã biết dụ dỗ lừa gạt người khác. Chắc chắn là do cha cậu ta dạy hư. Quý Thần Quang vẫn trầm mặc cúi đầu nhìn nhìn ngón tay nhỏ bé mập mạp của mình. Bao giờ anh hai mới đến gặp cậu……. “Tôi không lừa cậu đâu. Cậu xem này, kẹo thật đó. Là loại nhập khẩu từ Pháp đó. Cậu có biết nước Pháo không? Đó là một quốc gia nước ngoài nha. Ở rất xa, phải đi bằng đường biển mới đến được đó. Kẹo này rất quý đấy. Cậu để tôi nhéo mặt cậu, tôi liền cho cậu!” Chung Minh lấy kẹo ra đưa tới trước mặt Quý Thần Quang. Khuôn mặt nhỏ nhắn cười cười, trong mắt phát ra ánh sáng nhìn về phía Quý Thần Quang. Đám đàn em của cậu ta thấy vậy thì sửng sốt…… Quý Thần Quang vẫn cúi đầu trầm mặc, vẫn nhìn nhìn ngón tay của mình. “A, tôi nói với cậu này, cậu cứ như thế cũng không xem được tướng đâu. Tôi cho cậu kẹo, cậu để tôi nhéo mặt đi!” Tính kiên nhẫn của Chung Minh luôn luôn không tốt. Hôm nay xem như là ngoại lệ, chờ thật lâu nhưng vẫn là đợi không được câu trả lời của Quý Thần Quang. Tính tình đại thiếu gia của cậu ta liền phát tác. Cậu ta dùng sức đem kẹo đặt vào tay Quý Thần Quang, vươn tay chuẩn bị nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn mập mạp của Quý Thần Quang. “Xấu xa!” Quý Thần Quang rốt cục ngẩng đầu, đôi mắt to tròn mở lớn nhìn về phía Chung Minh, giơ tay ném kẹo lên mặt Chung Minh, hét to một tiếng. Cậu nhớ anh hai…… “Mày, mày, mày…….” Chung Minh không nghĩ tới ở trong lớp này cư nhiên còn có người quang minh chính đại phản kháng mình nên liền tức giận. “Cút!” Nam Cung Cửu vừa mới đi WC về liền nhìn thấy một màn như vậy. “Nam Cung Cửu, mày đừng nghĩ lão tử sợ mày!” Chung Minh vừa nghe đến thanh âm này, liền biết đó là người duy nhất ở trong lớp này mà cậu không muốn đụng vào. “Cút!” Nam Cung Cửu ngồi xuống chỗ của mình, lạnh lùng nhìn Chung Minh. Chung Minh kiên trì một giây rồi mới đen mặt bỏ đi. Nam Cung Cửu nhìn thoáng qua hướng Chung Minh rời khỏi, hơi lo lắng nhìn Quý Thần Quang bên cạnh. Đôi mắt to tròn của Quý Thần Quang vụt sáng nhìn Nam Cung Cửu “Cám ơn!” Anh hai nói: Phải là một đứa bé lễ phép. Khi được người khác giúp phải biết nói cảm ơn! Hai chữ này cậu đã học tốt từ lâu rồi nhưng đến hôm nay mới được dùng tới……..
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]