Quý Thần Quang vừa khóc, chân tay Quý Tiêu Dương liền rối loạn. Nhanh chóng đặt socola sang một bên, ôm chặt em trai trong lòng, thanh âm ôn nhu an ủi “Đừng khóc, em ơi đừng khóc, anh hai sẽ cho em ăn socola. Đừng khóc nữa!”
Nhìn theo chất lỏng từ mắt em trai chảy xuống, trong lòng Quý Tiêu Dương liền cảm thấy là lạ, thực không thoải mái. Cậu không thích em trai khóc, cậu thích nhìn em trai cười với mình. Ánh mắt em trai luôn sáng trong mà không phải mang theo nước mắt như bây giờ.
Quý Thần Quang khóc đến nỗi mắt mũi đều hồng, hàng lông mi dài dính đầy nước mắt, bộ dáng hảo khả ái. Bất quá trái tim Quý Tiêu Dương lúc này đều đặt lên việc làm thế nào để an ủi em trai trong lòng. Phải làm thế nào để em trai ngừng khóc nên không có chú ý tới việc đó.
“Em ơi đừng khóc, anh hai bóc kẹo cho em ăn. Đừng khóc, ngoan!” Hai tay gắt gao ôm chặt đứa nhỏ trong lòng. Quý Tiêu Dương trên mặt tràn ngập lo lắng. Em trai căn bản là vẫn không ngừng khóc. Đều là do cậu, không nên trêu em ấy……
Hiện tại nên làm cái gì đây?….. Ánh mắt Quý Tiêu Dương bất đắc dĩ đảo loạn bốn phía, nên dùng biện pháp gì để dời lực chú ý của em ấy đây, làm cho em ấy không khóc nữa.
Nhưng đúng lúc này Quý Tiêu Dương lại thấy cái miệng nhỏ nhắn của em trai theo tiếng khóc, liên tục hé ra rồi hợp lại…..
Ngay tại khoảnh khắc đó, trong đầu Quý Tiêu Dương lóe lên một ý niệm. Có phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-gia-chuyen-sung/1308270/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.