["Chính ở đây?"
"Ân... Uy! Anh đừng có chạm vào mông em!" Mạch Nhiên bỗng nhiên tỉnh ngộ ra, đây đâu là bôi thuốc, rõ ràng là mượn cớ bôi thuốc để giở trò lưu manh.
Haizzz! Nói đừng có chạm vào mông! T_____T]
Tuy rằng Mạch Nhiên vô cùng oán hận hành vi ăn đậu hũ này của Thẩm Lâm Kỳ, nhưng cô phải công nhận rằng, kỹ thuật mat-xa của anh thực sự rất tuyệt vời! Chỉ một lát sau, thắt lưng cô đã không còn đau, hơn nữa còn cảm thấy rất dễ chịu.
Dưới cái khí thế tấn công mật ngọt chết ruồi này, Mạch Nhiên hết đau, thậm chí còn nhắm mắt lại hưởng thụ, mãi cho đến khi giọng nói động đất của Thẩm Lâm Kỳ vang lên bên tai cô: "Điện thoại..."
"Điện thoại làm sao?!" Mạch Nhiên thoáng cái ngẩng đầu nhìn Thẩm Lâm Kỳ, ánh mắt kinh hãi như con chuột bạch sắp bị làm thí nghiệm.
Ánh mắt anh sâu xa, nhìn chằm chằm chiếc di động của cô đặt ở đầu giường.
Hóa ra là tin nhắn! Mạch Nhiên bớt căng thẳng thần kinh, thở phào nhẹ nhõm với tay ra lấy điện thoại xem. Thiếu chút nữa cô ngất xỉu đi! Tin nhắn là của Tưởng Vân Đạt gửi tới: "Bị thương không thích hợp vận động kịch liệt, ngày mai còn phải đóng phim, hết sức kiềm chế!" (O.o)
Kiềm chế cái muội! Mạch Nhiên tức giận ném điện thoại sang môt bên, lại nghe thấy Thẩm Lâm Kỳ nhẹ giọng nói: "Thế nào? Thổ lộ thất bại sao?" "
Một câu nói, Mạch Nhiên thất kinh hồn vía.
Anh đúng là vẫn chưa quên sao? Mạch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-phong-ban-ve/2063716/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.