Lúc ấy Mạch Nhiên thực sự muốn bóp chết hắn, đúng là gần mực thì đen gần đèn thì sáng, gần cầm thú thì ngay cả cầm thú cũng không bằng. Tiết Lâm nói như vậy, so với Thẩm Lâm Kỳ tuyệt đối là càng khiến kẻ khác căm hận hơn.
Quả nhiên, chờ Mạch Nhiên đi vào trong phòng, Tiết Lâm liền nhìn chằm chằm bụng cô một hồi lâu, sau đó xoay người hỏi Thẩm Lâm Kỳ: "Cậu xác định bạn gái cậu mang thai? Không phải chỉ là ăn nhiều hơn?"
"Anh mới ăn nhiều!" Mạch Nhiên phẫn nộ nói.
"Ồ!" Tiết Lâm bừng tỉnh đại ngộ, miệng lẩm bẩm: "Không ngờ thật đúng là có thai!"
Mạch Nhiên hết chỗ nói, liếc mắt nhìn về phía Thẩm Lâm Kỳ bàn tay đang đặt trên bàn, ngón tay khẽ gõ gõ xuống, khóe miệng đắc ý nhếch lên. Thẩm Lâm Kỳ quay sang nói với Tiết Lâm: "Cậu đừng để bụng, cô ấy vẫn luôn như vậy."
"Không có gì, phụ nữ lúc mang thai kỳ thực tính khí rất nóng nảy, hay là uống một chút thuốc Đông y bổ huyết an thần đi, tôi biết một vị bác sĩ rất giỏi, hôm nào sẽ giới thiệu cậu!"
"Thật sao?"
"Ngàn vạn lần chân thực! Tôi còn số điện thoại của ông ấy..."
Hai người bọn họ nói chuyện hứng khởi, hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của Mạch Nhiên. Cô đứng một bên nghe mà mặt tái nhợt, cuối cùng nhìn không được mà cắt ngang bọn họ: "Hai người nói xong chưa? Nói xong rồi để tôi nói!"
"Cô nói đi!" Tiết Lâm nhún vai, "Con gái... à không, phụ nữ có thai tất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-phong-ban-ve/2063706/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.