♪
Mạch Nhiên ngồi thẳng lưng, trong lòng không ngừng suy nghĩ tính toán, đến tột cùng không kìm được mà muốn thừa dịp này xông lên xin chữ ký của hắn.
Đáng tiếc là trong tích tắc 0,01 giây sau, Mạch Nhiên triệt để đoạn tuyệt cái suy nghĩ đần độn đó.
Kiều Minh Dương chậm rãi nhìn qua kính chiếu hậu, sau đó từ từ quay sang Mạch Nhiên, vẻ mặt cười như không cười nhìn cô nói: “Bạch tiểu thư, trán của cô còn đau không?”
Mạch Nhiên cứng đờ người.
Không khéo như vậy chứ? Vừa rồi trên ban công kẻ thấy Mạch Nhiên làm việc xấu lẽ nào là hắn ta sao? Nhưng rõ ràng là cô đã che mặt rồi mà!
Ôm một tia hi vọng mong manh,cô giả vờ ngây ngô hỏi:”Tiền bối, anh nói gì vậy?”
“Lần sau nếu muốn giấu giếm thì nhớ rằng trang phục cũng phải thay đổi” Kiều Minh Dương thản nhiên nói.
Mạch Nhiên khuất phục nhìn bộ lễ phục vai trần màu hồng đang phản chiếu trong mắt hắn, không thể không thừa nhận rằng cô đã tính toán sai một bước rồi, xem ra ông trời thực là muốn tuyệt đường sống của cô! Loại chuyện này thực không thích hợp phát sinh bên người Mạch Nhiên.
Mạch Nhiên ngẩng đầu, nghiêm mặt cười: “Tiền bối, nếu không có việc gì, tôi xin phép đi trước” Nói xong, cô nhanh chóng mở cửa xe.
“Xoạch”
Cửa xe bị khóa trái. Mạch Nhiên quay đầu lại, cố nén cơn thịnh nộ đang ngùn ngụt trong lòng, hỏi: “Tiền bối, còn có chuyện gì ạ?”
“Đương nhiên” Nụ cười của Kiều Minh Dương khiến cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-phong-ban-ve/2063681/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.