“Muốn tới quán rượu ngủ một đêm không?” Tích Bộ ôm Hổ Phách vào trong ngực, yêu thương hôn lên trán Hổ Phách bị mình hành hạ đến đáng thương.
“ Mấy giờ......” Hổ phách mơ màng muốn tìm điện thoại di động, Tích Bộ giữ cô lại, nhìn đồng hồ trên tay, “Gần ba giờ.”
“Xong rồi, tới được quán rượu trời cũng đã sáng.” Hổ Phách nói xong lại mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
“Hổ Phách, chúng ta......” Tích Bộ không biết nên nói như thế nào. Từ nhỏ đến lớn, anh không biết cái gì là khó khăn và do dự, tất cả những gì hắn muốn đều quyết đoán giành lấy, chỉ là lần này, hắn không biết nên nói thế nào để bắt đầu. Đó Không phải một thứ gì, là một người mà chỉ cần cau mày cũng sẽ khiến bản thân đau lòng, sau khi buông tay, làm sao cứu vãn.
“...... Không cần nói ra đâu Cảnh Ngô, không cần nói......” Hổ phách khép hờ đôi mắt, tay nhỏ che kín miệng Tích Bộ, đoán được Tích Bộ muốn nói cái gì, nhưng mà anh không nói ra, cô sẽ không có cách nào trả lời anh được, dù là cự tuyệt hay đón nhận, cô cũng không có cách nào trả lời.
“......” Thời gian dường như bị kéo dài, hình như lặng im một hồi lâu, tích bộ cầm tay hổ phách từ trên môi mình kéo ra, đặt ở bên môi hôn, “Như anh muốn.”
Cô không muốn trả lời, như vậy anh cũng không hỏi, đây là trừng phạt Tích Bộ Cảnh Ngô, tất cả như cô mong muốn.
Nắng sớm mờ mờ, Tích Bộ lái xe đưa Hổ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-me-duc/2695910/chuong-49.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.