“Vết thương khá lênchưa?” Tích Bộ nắm tay lái, vượt qua một chiếc xe phía trước. Lúc bướcvào trung học, Tích Bộ bắt đầu làm quản lý một bộ phận trong tập đoàntài chính, hiện tại đã có quyền giải quyết một số hạng mục ở trong tậpđoàn. Hôm nay kiểm tra một phần tư liệu hạng mục đến rất trễ, trên đường về nhà nhìn thấy Hổ Phách đứng một mình ở sân ga chờ xe.
”Hả? Làm sao mà anh biết được? Đã tốt lên nhiều rồi.” Hổ Phách bỗng chốc phản ứng kịp, dù sao đều là người ở Băng Đế.
Thấy hổ phách hay liếm môi, Tích Bộ tìm lấy một bình nước đưa cho HổPhách, Hổ Phách nói lời cảm ơn đón lấy bình mở ra, cái miệng nhỏ nhếchlên.
”Thực xin lỗi, hại em bị thương.” Thời gian một nămkhông gặp,khi gặp lại có thể bình thản ngồi cùng một chỗ, bầu khôngkhí dễ chịu như là bạn bè lâu năm.
”Này này, Tích Bộ anhkhông phải thật sự cho rằng trường Băng Đế thành nhà mình chứ?” Tích Bộvẫn không thay đổi, loại bệnh cũ này, hưởng thụ vinh quang lớn tới đâu,thì trách nhiệm cũng lớn tới đó, câu lạc bộ tennis đã nổi tiếng khắpBăng Đế?”Tuy rằng bạn học kia là học sinh trường Băng Đế, cũng khôngtới lượt anh xin lỗi chứ?”
”Cô ấy cùng chung câu lạc bộ tennis.” Chính xác mà nói, là có quan hệ với nhau, “Cô ấy là bạn gái anh.”
Tích Bộ nói một câu nhẹ nhàng nhưng đối với Hổ Phách mà nói lại giốngnhư sét đánh, một ngụm nước sặc vào khí quản đau đến tê tâm liệt phếho một tràng, trong lòng như có mấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-me-duc/2695899/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.