“Có chuyện gì muốnnhờ tôi sao? Nhã Trị.” Sau khi hai người rời khỏi câu lạc bộ thì tìmtới một phòng phía sau, cảnh vật xung quanh cũng không khác là mấy,những người bên trong đều rất yên tĩnh, sau khi chọn chỗ ngồi cho mình ở một điểm phía đông tây thì Hạnh Thôn cười, mở miệng hỏi Nhân Vương.
Thật ra suy nghĩ của anh ta là gì thì Nhân Vương ít nhiều có thể đoán đượcvài phần rồi, cậu ta và Hổ Phách là bạn bè tốt như vậy, nếu có thể nhờNhân Vương giúp cho việc kia, hẳn sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.
”Ha, học trưởng thông minh như vậy khẳng định biết tôi muốn nhờ điều gì”Nhân Vương chầm chậm khuấy trà sữa bên trong ly. “Nhưng nếu học trưởngđã hỏi như vậy, thế thì tôi đành nói thẳng, tôi muốn Hạnh Thôn đừng nêntiếp tục suy nghĩ đến việc gặp lại Hổ Phách“.
Tay đang cầmly nước lên của Hạnh Thôn hơi khựng lại một chút, cúi đầu uống một miếng hồng trà, nụ cười trên mặt vẫn giữ nguyên như chưa khi nào biến mất:“Chưa từng nghĩ quan hệ của cậu Nhã Trị và Hổ Phách lại tốt như vậy, cóthể thay cô ấy quyết định việc như thế này“. Không mặc đồ thể thaotennis cũng không mặc đồng phục, chỉ là áo len trắng cổ cao càng khiếnHạnh Thôn thêm dịu dàng, nhưng hơi thở mạnh mẽ trên người lại không hềbị ảnh hưởng, cho dù có đem gương mặt xinh đẹp này so sánh với bao nhiêu cô gái cũng bội phần tinh xảo, nhưng sẽ không có ai nhìn nhầm anh thành phụ nữ được.
”Đúng vậy, tôi và Hổ Phách là bạn bè vô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-me-duc/2695893/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.