Ba năm, Lục Xuyên HổPhách đã sớm đem một lần điên cuồng này vứt vào sọt rác của trí nhớ, bắt đầu còn có chút lo lắng, sau này cũng dần dần không để ở trong lòng,không nghĩ tới bỗng nhiên bất ngờ trong lúc phòng ngự lại gặp hắn mộtlần nữa. Đừng hỏi tại sao cô không lập tức quay đầu chạy đi, lúc trướcBình Đẳng Viện Phượng Hoàng với kiểu tóc lưu loát nhẹ nhàng khoan khoái, hàng lông mi thanh tú tuấn mỹ, còn hiện tại thì sao? Tóc vàng dài ngang vai, râu mọc lởm chởm, ngoại trừ đôi mắt sắc sảo như chim ưng thì vẫnlà khiến cho người nhìn vào có chút phát lạnh trong lòng, so với ba nămtrước thì nhìn qua cơ hồ già đi hai mươi tuổi... Nếu không phải càngnhìn càng thấy quen mắt thì ai dám đem hai người đó là cùng một ngườichứ!
Ở trong lòng Hổ Phách kêu lên một tiếng, Bình ĐẳngViện nhìn qua so với ba năm trước trông càng đáng sợ hơn, cứu mạng nha! Nhưng là cảm thấy đối với loại sự tình này thì dù là ai cũng sẽ khôngcứu được cô đâu, còn có Long Mã, nếu như bị cậu biết thì chắc chắn càngphiền phức. Cô hơi hơi cắn môi dưới, suy nghĩ trong đầu rối loạn, đã banăm trôi qua rồi Bình Đẳng Viện hẳn là cũng không thèm để ý đến cô nữađâu? Đại khái thì bây giờ chỉ là đột nhiên tìm được người đã từng lừamình nên trong lòng có chút tức giận mà thôi, không có cái gì quá phiềnphức... Đúng không?
Bình Đẳng Viện nhìn cô gái nhỏ trước mặt cắn cắn môi không biết đang suy nghĩ mưu ma chước quỷ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-me-duc/2695847/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.