" ha... dụ này là sao vậy?"
Hai đứa trẻ đeo chiếc balo đứng trước của nhà vui vẻ ôm lấy Ninh Hinh, dù rất vui nhưng mà tại sao bọn chúng lại ở đây hay chúng trốn nhà đi nữa
" Tụi con lại trốn đi nữa sao?"
Bọn trẻ vận dụng gương mặt ngây thơ này cùng sự đáng thương vô số tội
" Tụi con không dám đâu mama ạ, tụi con chủ nhớ mama quá thôi "
" Đúng đúng, tụi con do nhớ mama quá thôi "
Ninh Hinh cũng không tin lắm dù sao thì ở chung với bọn trẻ này cũng được ít lâu nên hiểu bọn chúng chỉ nói một đằng làm một nẻo mà thôi
Cô thở dài một hơi rồi gọi cô giúp việc đến
" Haizzz... chị gọi cho ba của bọn trẻ đi "
Bắc Thần và Noãn Tâm nhìn nhau biết kế hoạch không thành công cũng mai còn kế hoạch phụ chắc chắn luôn là được cho ở lại còn không bị papa phát hiện nữa
Noãn Tâm hic hic vài cái,bàn tay nhỏ nhắn như búp măng nắm chặt váy nước mắt rơi lã chã
" Mama không thương tụi con nữa sao?"
Bắc Thần được nước làm theo
" Mama muốn bỏ rơi tụi con sao?"
Ninh Hinh luống cuống không biết làm sao, than thì ngồi trên xe đã mệt rồi lại còn phải vỗ hai đứa trẻ cô thật sự hết cách đành giơ hai tay ra nghiên đầu qua một chút
" Mama giỡn tụi con thôi, nào lại đây mama ôm"
Bắc Thần và Noãn Tâm lau đi nước mắt chạy đến ôm cô vào lòng nhưng vẫn để ý đến vết thương ở chân cô. Bọn chúng đã khao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-dinh-huong/163726/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.