Tại căn biệt thự ở vùng ngoại ô, Lệ Bách bước ra khỏi phòng thở dài một hơi, vỗ nhẹ vai lên người bạn thân này
" Tôi nói này Nam Dạ, cậu cứ để cho cô ấy quên hết quá khứ vậy sao ? "
Sở Nam Dạ im lặng không nói gì. Đúng, cứ để cô ấy quên đi thì có lẽ sẽ không còn vướng bận quá khứ sẽ tươi cười với đồng nghiệp vô lo vô nghĩ ở bên cạnh hắn là được thế nhưng hắn đã lầm cô vẫn phải đối mặt với quá khứ cũng như hiện tại nếu hôm nay hắn không đến kịp thì chắc cô sẽ bị đưa đến nơi khác mất rồi
Lệ Bách nhận ra nên đã nói thêm dù sao cậu cũng không muốn nhìn người bạn thân này lại một lần nữa rơi vào cảnh chết đi sống lại
" Nam Dạ tôi biết cậu bao nhiêu năm rồi hả "
"..."
" 15 năm rồi, cũng đã được 15 năm rồi. Sở Nam Dạ hôm nay tôi nói cho cậu biết cô ấy hôm nay bị thương ở chân vậy còn tương lai thì sao đây, xung quanh bị mọi kẻ thù dòm ngó mà không biết lý do cậu hỏi làm sao cô ấy phòng bị được cơ chứ. Cho nên tôi khuyên cậu hãy nói cho cô ấy biết đi "
" Tôi có thể bảo vệ cô ấy "
" Ha cậu bảo vệ cô ấy. Cậu sẽ bảo vệ cô ấy như thế nào đây, Ninh Hinh lúc nào cũng phải ở bên cạnh cậu à "
Lời nói của Lệ Bách như xoáy sâu vào trái tim của hắn đúng hắn không thể lúc nào cũng kề cạnh cô được. Cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-dinh-huong/163723/chuong-22.html