Đường Sênh không ngờ anh ta lại nói thế, người đàn ông trước mặt này có phải là người đàn ông ở Pháp không
" Tôi mượn tiền chứ không bán thân "
" Vậy được thôi tôi cũng không ép em "
Hắn ta rời đi trở về phòng của mình. Hắn biết cô đang rất cần tiền, cần một số tiền lớn thế nhưng hắn cũng muốn cô ở lại nên dùng cách này. Chỉ cần cô ở bên cạnh hắn một lần nữa thì dù cô có mất trí nhớ vĩnh viễn thì hắn cũng không màng đến
Từ sau vụ việc đó cô không muốn gặp hắn nữa nhưng cô cũng không biết phải làm cách nào cả. Ở Trung Quốc này cô không có bạn bè. Bây giờ cô đang trong tình thế tiến thoái lữ nan
" Mama, sao mama mấy bữa nay buồn vậy "
Cô khẽ xoa đầu Noãn Tâm
" Cô không sao, nhưng tại sao con với lại tiểu Thần cứ gọi cô là mama vậy?"
" Vì cô là mama của con mà "
Ôi trời cô bị đốn tim vì độ dễ thương của con bé này, đôi mắt long lanh nụ cười tỏa nắng và sự ngây thơ của con bé. Nếu cô là mẹ thật sự của con bé chắc cô sẽ mỗi ngày chải tóc, mua sắm …
" Con muốn cô làm mẹ con hả?"
" Tại sao con phải làm thế trong khi mama là mama của con mà "
Cô cũng không để ý lời đứa trẻ nói nữa quả thật thì cô rất thích Noãn Tâm và Bắc Thần nhưng mà cô không có tư cách càng không phải mẹ ruột của bọn trẻ. Nghĩ đến đây thôi là lòng cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-dinh-huong/163708/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.