Chương trước
Chương sau
Cận kề những ngày cuối Đông, thời tiết bắt đầu ấm dần, bầu trời cũng trở nên quang đãng hơn.

Lúc này, Mạn Lan Đình đang ngồi ở ngoài ban công, hướng ánh mắt xa xăm về phía thành phố Los Angeles phồn hoa trước mắt, lòng có chút nặng nề.

Cô đã theo Tôn Duật Trì trở về Los Angeles được nửa tháng, cũng đã tập làm quen thích nghi với môi trường sống mới, nhưng trong lòng cô vẫn cảm thấy trống rỗng khó nói nên lời. (T

Dù ở Tôn gia, cô được người hầu chăm sóc từng li từng tí, được ba mẹ và anh trai yêu thương nhưng sâu thẳm nơi trái tim vẫn thiếu bóng một tình yêu trọn ven.

Nói trắng ra cô vẫn không thể quên được hắn, vết thương hắn mang lại cho cô rất lớn, không thể biến mất ngày một ngày hai.

Nếu có ai hỏi cô rằng có hận hắn không? Cô sẽ trả lời là có, có hận, nhưng yêu nhiều hơn. Tình cảm sâu đậm không thể nói bỏ là bỏ, bởi nó đã từ lâu khảm sâu vào tận tâm can, buông bỏ quả là một cực hình đối với cô. (2)

"Kỳ Nhi, em sao lại ngồi ở đây? Cẩn thận bị nhiễm lạnh."

Giọng nói trầm ấm của Tôn Duật Trì vang lên, kéo Mạn Lan Đình thoát khỏi mớ suy nghĩ hỗn loạn. Cô khẽ quay người nhìn Tôn Duật Trì ở phía sau, nở một nụ cười đáp :

"Không sao đâu, em ở trong phòng nhiều có chút bí bách, muốn ra ngoài ban công hít thở không khí một chút."

"Ừ, nhưng sức khỏe là quan trọng, em vẫn nên chú ý thì tốt hơn.Tôn Duật Trì lại gần chỗ Mạn Lan Đình ngồi, lấy chiếc áo choàng mỏng khoác

lên người cho cô. Hành động hết mực quan tâm, hỏi có bao nhiêu ôn nhu thì có bấy nhiêu.

"Ở đây không khí tốt hơn nước Z, cũng không lạnh bằng.." Cô khẽ thở dài nói, ánh mắt thoáng chút ưu sầu.

Như nhận ra điều gì đó, Tôn Duật Trì ngồi xuống chiếc ghế đối diện Mạn Lan Đình, trầm giọng tiếp lời :

"Đúng là không lạnh bằng..", nói đoạn gã liếc nhìn sắc mặt của cô, tiếp tục, "Có phải em vẫn chưa quên được hắn đúng không?"

Mi mắt Mạn Lan Đình khế cụp lại, đáy lòng có chút dao động, đúng, cô vẫn chưa quên được hắn. Ha, làm sao mà quên được đây?

Hơn 1 năm tình nghĩa vợ chồng, cô đã dùng cả tâm can để yêu hắn, nói muốn quên là quên được sao, không thể!

Nhìn biểu cảm đau lòng trên khuôn mặt Mạn Lan Đình, Tôn Duật Trì khẽ lắc đầu thở dài. Gã đoán đúng, cô không thể quên được Bạch Thiên Kình, cũng đúng thôi, yêu một người sâu đậm không thể nói quên là quên.

Tình cảm ấy à, một khi biến thành chấp niệm thì khó mà buông bỏ. Huống chi hiện tại Mạn Lan Đình còn đang mang trong mình giọt máu của Bạch Thiên Kình, giữa họ vẫn còn có sự liên kết là đứa bé, sẽ không bao giờ dứt khoát buông bỏ được.



Tôn Duật Trì dù không thích Bạch Thiên Kình vì hắn đã khiến em gái gã bị tổn thương, nhưng cũng không có cách nào khiến cô quên được hắn. Vẫn là thuận theo tự nhiên đi.

"Tối nay có bữa tiệc xã giao của "Tôn Thị", em có muốn đi không?" Tôn Duật Trị hơi nghiêng người, nhanh chóng chuyển chủ đề. (1

Mạn Lan Đình ngồi trầm tư hồi lâu, sau đó khẽ gật đầu đáp "Vâng" một tiếng. Tính ra nửa tháng đến Los Angeles cô chưa có ra ngoài, ở nhà nhiều cũng chán, chi bằng nhân cơ hội lần này đi hít thở không khí.

Nhận được sự đồng ý, Tôn Duật Trì cũng không nói gì thêm, gã khẽ mỉm cười rồi cùng Mạn Lan Đình ngắm cảnh.

Tại sân bay quốc tế Los Angeles, Bạch Thiên Kình một thân vest đen nhã nhặn bước ra sảnh sân bay, theo sau hắn là Sam cùng một vài vệ sĩ.

Thân hình cao ráo, nhan sắc tuyệt mĩ của hắn nhanh chóng thu hút được rất nhiều sự chú ý, xung quanh bắt đầu vang lên những tiếng xì xào bàn tán.

"Trời ơi! Minh tinh nhà nào vậy? Sao mà đẹp trai dữ thần...aaaa!"

"Quá sức đẹp trai luôn á! Ôi muốn làm quen ghê!"

"Bớt mơ mộng hão huyền đi, không thấy bên cạnh người ta còn có người đẹp theo cùng à?"

"Kệ tôi!"

"Khí chất phi phàm, lạnh lùng, khó gần... chậc chậc, chắc chắn là người đã kết hôn." (1

"Xí! Đừng đoán bừa..."

Bỏ ngoài tai những lời bàn tán, Bạch Thiên Kình lạnh lùng lướt qua, đi ra bên ngoài sân bay, sau đó lên một chiếc Cadillacs đã đậu sẵn ở sảnh trước. Chiếc Cadillacs từ từ lăn bánh, hòa vào dòng xe cộ tấp nập phía trước.

Bên trong xe, Bạch Thiên Kình mệt mỏi xoa xoa thái dương, liếc nhìn Sam ở ghế lái phụ, khẽ mở miệng :

"Lịch trình tối nay có gì không?"

"Tối nay có bữa tiệc xã giao của "Tôn Thị", Kình ca nếu không đi...tôi sẽ sắp xếp" Sam có chút chán nản, liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu.

Những bữa tiệc xã giao như vậy thường thì hắn rất ít khi lui tới, Sam nghĩ chắc lần này hắn cũng sẽ từ chối, nhưng lại ngược lại với suy nghĩ của cô, hắn cư nhiên lại đồng ý.

"Địa điểm?" Hắn nhàn nhạt hỏi tiếp.



Sam kinh ngạc nhìn hắn, rồi khẽ báo cáo, "Khu resorts cao cấp "Queen" trung tâm Los Angeles.

Nhận được câu trả lời, hắn khế "Ừ" một tiếng, sau đó nhắm mắt lại dưỡng thần. Sam cũng không nói gì thêm, cúi đầu tiếp tục bấm điện thoại.

Đêm xuống, khu resorts cao cấp "Queen", bên trong hội trường rộng lớn khách khứa đã tề tựa đông đủ. Bữa tiệc cũng đã bắt đầu, Tôn Duật Trì bận rộn tiếp khách, còn Mạn Lan Đình thì chán nản tìm một góc ngồi ăn bánh, uống trà.

Cô không thích đi dự tiệc, cho nên hiển nhiên cũng không có hứng thú xã giao với người khác, với lại hiện tại cô đang mang thai cũng bị hạn chế rất nhiều.

Đang trầm tư chọc chọc đĩa bánh trên bàn, bỗng dưng bên tai cô vang lên tiếng bàn tán xôn xao, vô tình cái tên Bạch Thiên Kình lọt vào tai khiến trái tim cô đập nhanh một nhịp."Ôi trời! Kia chẳng phải là Bạch Thiên Kình - ông trùm mafia nổi tiếng khắp Đế Thành của nước Z sao? Không nghĩ người như vậy lại xuất hiện ở đây đó!"

"Sao lại không thể chứ?! Tôn gia cũng rất có máu mặt trong Hắc đạo, hai gia tộc hợp tác làm ăn, gặp nhau là thường xuyên"

"Đúng đúng..."

Bên tai đều văng vẳng tiếng nói chuyện rôm rả, tất cả đều xoay quanh hắn, nhưng lúc này Mạn Lan Đình lại chẳng thể nghe lọt chữ nào vào tai.

Đầu óc cô đều trở nên trống rỗng, hai mắt mở lớn, bàn tay đang chọc chọc miếng bánh khựng lại, tâm đầy hoảng loạn nhìn về phía thân ảnh Bạch Thiên Kình đang đi về phía cô.

Bầu không khí như ngưng lại, tất cả mọi thứ đều trở thành vô hình khi hắn đến lại gần, lúc này đây xung quanh Mạn Lan Đình chỉ còn lại hình bóng Bạch Thiên Kình.

"Tiểu Đình.." Giọng nghẹn ngào của Bạch Thiên Kình vang lên, phá tan bầu không khí im lặng xung quanh cô. (1)

Mạn Lan Đình giật mình thoát khỏi mớ cảm xúc hỗn độn trong lòng, theo phản xạ mà đứng bật dậy, im lặng nhìn hắn ở trước mặt.

Trái tim nguội lạnh trở nên nhộn nhạo khó tả, cô cứ tưởng rằng bản thân sẽ rất hận hắn, nhưng không, đứng trước mặt hắn trái tim cô vẫn luôn đập mãnh liệt như ngày nào.

Ha, đúng là không có tiền đồ!"Tiểu Đình, anh biết em sẽ không sao mà.." Bạch Thiên Kình nghẹn ngào cất giọng, ôm chầm lấy Mạn Lan Đình vào lòng.

Nỗi nhớ nhung bao đêm ngày như muốn bùng nổ, không kìm nén được mà bộc phát, hốc mắt trở nên đỏ ửng, giọt lệ hạnh phúc theo đó rơi xuống hai bên gò má của người đàn ông lạnh lùng...

Một giọt, hai giọt, ba giọt,...rồi vô số giọt lạnh lẽo rơi xuống. Hắn bật khóc nức nở như một đứa trẻ, đôi tay siết chặt cơ thể bé nhỏ của Mạn Lan Đình vào lòng, giống như sợ rằng chỉ cần buông tay cô sẽ biến mất vậy.

Còn cô lúc này chỉ có thể đứng im như một pho tượng, trong đầu trở nên rối loạn, chỉ có đúng một suy nghĩ...

Hắn thật sự đang khóc...vì cô!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.