Nửa tháng trôi qua, tin tức Mạn Tổng của “Leon” mất tích đã khiến cư dân mạng được một phen kinh hoàng, hot search về Mạn Lan Đình luôn đứng top đầu. Khiến Cố Mạn Châu ghen tị đến đỏ mắt, nhưng lại chẳng thể làm gì được.
Không chỉ vậy, điều này còn mang lại không ít rắc rối cho Phong Vũ, bởi lẽ từ khi Mạn Lan Đình mất tích mọi công việc trước kia mà cô phụ trách đều đổ dồn cho anh giải quyết, khiến anh trở tay không kịp.
Giá cổ phiếu liên tục giảm khi các nhà đầu tư nghe tin Mạn Tổng xảy ra chuyện, nhưng may mắn Phong Vũ đã kịp thời giải quyết, mọi chuyện cuối cùng cũng được ổn thỏa.
Lúc này đây, Phong Vũ đang ngồi trước bàn làm việc, lâu lâu vang lên tiếng thở dài ngán ngẩm. Nhìn đống tài liệu trên bàn, cuối cùng anh cũng hiểu được cảm giác của Mạn Lan Đình trước kia, hóa ra ngồi kí tên thôi cũng cực khổ như vậy.
“Ayza…Phong tổng, anh nghỉ ngơi uống chút cafe đi…” Giọng nói nũng nịu của Ninh Lãm vang lên, phá tan bầu không khí im ắng.
Ninh Lãm õng ẹo bước vào, trên tay là cốc cafe nóng hổi, khóe môi cô ta tràn ngập nụ cười. Dạo này Phong Vũ luôn tìm cách né tránh cô ta, điều đó khiến cô ta có chút tức giận, dường như ý thức được bản thân sắp bị cho ra rìa.
Cô ta không cam tâm, khó khăn lắm Mạn Lan Đình mới biến mất khỏi tầm mắt Phong Vũ, đây là cơ hội hiếm có để cô ta có thể câu dẫn con rùa vàng Phong Vũ, đâu dễ dàng có thể bỏ cuộc được.
“Để ở bàn đi, lát tôi uống.” Phong Vũ chẳng thèm để ý đến cô ta, lạnh nhạt nói.
Anh thừa biết ý đồ của Ninh Lãm với mình, anh thừa nhận trước kia anh có hơi đào hoa một chút, nhưng cũng chỉ là nhu cầu sinh lý. Hiện tại anh đã để ý đến Tô Châu, tuyệt nhiên sẽ không để một ai vào trong mắt.
Ninh Lãm cũng chỉ là một trong những người tình làm ấm giường của Phong Vũ mà thôi, trước kia anh đã nói rất rõ ràng, quan hệ giữa họ chỉ là hợp tác để thỏa mãn dục vọng.
Muốn tiền bạc anh có thể cho, nhưng mơ mộng đến cái vị trí Thiếu phu nhân Phong gia, tuyệt đối không thể!
“Phong tổng…người ta thật nhớ anh nha. Lâu rồi anh không có đến chỗ em.”
Nhận thấy Phong Vũ không có ý định để ý đến cô ta, Ninh Lãm bèn kéo cổ áo xuống thấp, để lộ đôi gò bồng to tròn quyến rũ ra bên ngoài, rồi cố ý cúi người sát lại gần Phong Vũ.
Mày Phong Vũ nhíu lại, nhìn cảnh xuân kiều diễm trước mặt lòng anh có chút khó chịu, không hiểu sao trước kia anh lại chọn cô ta làm bạn giường nữa. Ngoài cái body quyến rũ với bộ ngực khủng ra, cô ta chẳng được gì cả, trước kia thực sự mắt thẩm mỹ của anh có vấn đề nghiêm trọng rồi.
“Ninh Lãm, cô nên biết điểm dừng. Cô biết tính tôi mà…một khi đã phá vỡ quy tắc của tôi, sẽ không có lợi cho cô đâu.” Anh khẽ cong môi cười tà, nhìn Ninh Lãm.
Thân thể Ninh Lãm khựng lại vài giây, nụ cười trên môi vụt tắt, những lời Phong Vũ vừa nói cô ta đều hiểu hết, anh đây là đang ám chỉ cô ta nên biết thân biết phận. Nếu như đi quá giới hạn, e là ngay cả chức thư ký riêng mà cô ta đã vất vả leo lên này cũng sẽ mất.
“Em…em xin lỗi…” Ninh Lãm lùi lại, cô gắng điều chỉnh lại cảm xúc sợ hãi trong lòng, lắp bắp nói câu xin lỗi.
“Cô đi ra ngoài đi.” Anh khẽ day day chán, lạnh nhạt đuổi người.
Dù không cam lòng, nhưng Ninh Lãm vẫn phải hậm hực đi ra ngoài, lòng thầm quyết tâm câu dẫn bằng được Phong Vũ.
Ninh Lãm rời đi, Phong Vũ mới thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt anh mệt mỏi nhìn ra bên ngoài cửa sổ, khẽ lẩm nhẩm:
“Chị Đình Đình à, chị mau trở về đi, tôi sắp phát điên vì đống công việc rồi…”, nói đoạn anh khẽ cười khổ.
Ở biệt phủ của Tôn Duật Trì, bầu không khí âm u ngày nào đã dần biến mất, bởi Mạn Lan Đình đã tỉnh lại.
Lúc này, cô đang tựa người trên thành giường, trước mặt cô là Tôn Duật Trì và Rocker cùng vài vị bác sĩ đang tiến hành kiểm tra tổng quát cho cô.
“Bác sĩ, em gái tôi sao rồi?!” Rocker không giấu nổi sự lo lắng, vội lên tiếng hỏi bác sĩ.
“Tiểu thư đã không có gì đáng ngại, nghỉ ngơi vài ngày nữa là có thể đi lại bình thường. Nhưng nhớ chú ý không được hoạt động mạnh, tránh ảnh hưởng đến thai nhi.”
Vị bác sĩ trung niên phụ trách chính ôn tồn nói, khẽ đẩy đẩy gọng kính. Đây thực sự là kì tích, không nghĩ tới một người bị thương nặng như Mạn Lan Đình lại có thể bình phục nhanh đến như vậy, ý chí sống của cô thực mãnh liệt.
Vị bác sĩ kia khẽ gật đầu rồi xin phép rời đi trước, nhường lại không gian riêng tư cho ba người kia. Họ đi rồi, lúc này Mạn Lan Đình mới chú ý tới Tôn Duật Trì bên cạnh, ánh mắt gã nhìn cô tràn ngập yêu thương của một người anh trai, khiến cô có chút khó hiểu.
“Tiểu Đình, em thấy trong người sao rồi?” Rocker bên cạnh không kìm nén được kích động, nắm lấy tay cô, ân cần hỏi han.
“Em không sao…” Cô khẽ cười nhìn Rocker, rồi đưa mắt nhìn Tôn Duật Trì phía sau, “Anh Tư Vũ, người kia là…”
Theo tầm mắt của cô, Rocker liếc nhìn về phía Tôn Duật Trì, trong lòng có chút khó xử, nhất thời gã không biết nên giải thích như thế nào.
Mạn Lan Đình không nhận ra Tôn Duật Trì là có nguyên do cả, bởi trước khi được Mạn gia nhận nuôi cô đã bị trấn thương ở vùng đầu, nên một phần kí ức trước đó đã mất đi. Cho nên những chuyện ở Tôn gia, hay thân phận của cô, Mạn Lan Đình đều không có ấn tượng.
“Kỳ Nhi, anh là anh trai ruột của em…Tôn Duật Trì…” Tôn Duật Trì nghẹn ngào cất giọng.
Mạn Lan Đình có chút kinh ngạc, cô không nghĩ tới bản thân sau khi từ quỷ môn quan trở về lại có thể tìm được người thân, nhất thời có chút không thích ứng kịp, khẽ đưa mắt nhìn về phía Rocker.
Đoán được tâm tư của cô, Rocker gật đầu, “Cậu ấy chính là anh trai ruột của em. Em chính là Tiểu thư của Tôn gia - Tôn Thư Kỳ…”
Thân thể cô có chút run rẩy, nước mắt không biết tại sao lại rơi xuống khi nghe Rocker nhắc đến Tôn gia, đến cái tên kia.
“Em…thực sự còn có người thân sao?” Cô nghẹn ngào hỏi lại, mơ hồ nhìn Tôn Duật Trì.
“Ừ, em còn có anh, có ba mẹ. Họ rất nhớ em, đợi em khỏe lại anh sẽ dẫn em trở về nhà.”
Lúc này, Tôn Duật Trì cũng đã không kìm nén được xúc động nữa, mà lại gần phía giường bệnh, nắm lấy tay của cô, nhẹ nhàng đáp.
Trái tim nguội lạnh của cô như được sưởi ấm, Mạn Lan Đình cô cứ nghĩ trên thế giới này ngoài Giang Tầm Ngôn và Mạn Tư Vũ ra, cô đã không còn người thân. Nhưng không, bây giờ cô đã biết, bản thân cô không chỉ có một mình.
Cô còn có ba mẹ, có anh trai, còn có đứa bé trong bụng…
Tất cả thật tốt!
“Anh Trì Trì…” Cô ôm lấy Tôn Duật Trì, nức nở, niềm hạnh phúc lan tỏa khắp trái tim băng giá.
Từng mảnh kí ức vụn vỡ thoáng qua trong tâm trí, tất cả kí ức hồi nhỏ như một thước phim tua chậm hiện ra trong đầu cô, mọi thứ dần trở nên rõ nét.
“Ừ, anh ở đây.” Tôn Duật Trì cũng không kiềm chế được mà rơi lệ, ôm lấy cô em gái bé nhỏ vào lòng.
Thật tốt, cuối cùng thì họ đã có thể gặp lại nhau, thật may ông trời đã không phụ lòng người. Cứ như vậy, hai anh em họ ôm nhau nức nở như những đứa trẻ, khiến cho Rocker bên cạnh cũng phải rơi lệ theo.
Sau khi giải tỏa hết cảm xúc, họ hàn huyên vài câu, sau đó bắt Mạn Lan Đình nghỉ ngơi cho tốt. Vì trong người chưa khỏe hẳn, nên cô cũng nghe lời hai anh trai nghỉ ngơi cho tốt, dẫu sao cô còn bé con trong bụng không thể để bé con vì cô mà liên lụy được.
Trước đây là cô đã suy nghĩ nông cạn, khiến bé con phải chịu khổ cùng cô, nhưng cô tự hứa từ giây phút này trở đi, cô tuyệt đối sẽ bảo vệ bé con đến cuối cùng…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]