Ba ngày sau, tại “Bạch Viện”, bên trong căn phòng ngủ của Mạn Lan Đình, mùi rượu nồng nặc bao phủ khắp bầu không khí.
Trên sàn nhà lăn lóc vỏ chai rượu, thân ảnh Bạch Thiên Kình hiện ra trước mắt, mái tóc rối loạn, khuôn mặt tiều tụy, quần áo nhăn nhúm.
Dáng vẻ anh tuấn, tràn đấy khí chất vương giả ngày nào đã không còn, thay vào đó là một kẻ người không ra người, ma không ra ma. Chỉ có thể dùng hai từ “thảm hại” để hình dung hắn lúc này.
“Tiểu Đình…anh sai rồi…” Giọng nghẹn ngào của hắn vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, nỗi đau âm ỉ trong lòng không ngừng tăng lên, trái tim như có ai đó bóp nghẹt lại vậy.
Nhớ tới đêm Đông lạnh giá ba ngày trước, thân thể nhỏ bé của cô rơi xuống biển trước mặt hắn, mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, trái tim hắn như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Đôi mắt tuyệt vọng Mạn Lan Đình nhìn hắn, nụ cười chua xót cô dành cho hắn, tất cả đểu trở thành mũi dao sắc nhọn dày vò hắn từng giây từng phút.
Đến bây giờ, Bạch Thiên Kình mới thật sự nhận ra, bản thân hắn đã yêu cô từ lúc nào không hay. Hắn yêu cô, hắn cần cô, nhưng…chính hắn là người đã đẩy cô ra khỏi cuộc sống của hắn…
“Tiểu Đình…”
Bạch Thiên Kình không ngừng gọi tên cô, đôi mắt sắc bén ngày nào giờ đã đắm chìm trong màn sương mịt mù. Hai hàng lệ lạnh lẽo không ngừng rơi xuống đôi gò má, từng giọt lạnh lẽo đến thấu tâm can.
Đêm đó hắn đã nhảy xuống biển tìm kiếm thân thể cô, nhưng tất cả đều là màn nước biển lạnh lẽo, sau cùng vì kiệt sức nên hắn đã được thuộc hạ đưa lên bờ.
Đã ba ngày trôi qua, tin tức về Mạn Lan Đình không hề có, còn hắn từ khi không tìm thấy cô luôn đắm mình trong men say, rồi biến thành bộ dạng như hiện tại.
Phía dưới lầu, Giang Tầm Ngôn hai mắt bừng bừng sát khí, khuôn mặt lạnh tanh bước nhanh lên lầu, phía sau cậu là Bạch Cẩn đang đuổi theo.
“A Ngôn, em nên bình tĩnh lại…”
Bạch Cẩn khó khăn nói, níu lấy cánh tay Giang Tầm Ngôn, ánh mắt anh tràn ngập lo lắng.
“Buông ra!” Giang Tầm Ngôn lạnh lùng nhìn Bạch Cẩn, thốt ra hai từ lạnh lẽo.
Sớm biết Bạch Thiên Kình sẽ gây tổn thương đến Mạn Lan Đình như ngày hôm nay, trước đó cậu nên ngăn cản cô kết hôn với hắn, có như vậy bây giờ cô đã không xảy ra chuyện.
Bạch Cẩn nhìn Giang Tầm Ngôn bằng ánh mắt cầu xin, nhưng đáp lại anh là ánh mắt lạnh lẽo từ cậu, sau đó bị cậu lạnh nhạt hất tay ra.
“Bạch gia các người đều là một lũ người không có trái tim! Sớm biết sẽ có ngày này tôi sẽ không để chị ấy gả cho Bạch Thiên Kình, Bạch Cẩn…nếu như chị ấy thực sự không thể trở về…tôi thề sẽ không tha cho Bạch gia!”
Bỏ lại những lời cay nghiệt, Giang Tầm Ngôn hướng lên phía phòng ngủ Mạn Lan Đình đi đến, ánh mắt cậu tràn ngập thù hận.
Trái tim Bạch Cẩn thắt lại, cơ thể cứng nhắc trước những lời nói của Giang Tầm Ngôn, anh biết hiện tại cậu rất không ổn. Nhưng sao mà anh lại đau lòng khi nghe những lời cay nghiệt của cậu như vậy cơ chứ?!
Anh biết cậu vì chuyện của Mạn Lan Đình mà trở nên như vậy, nhưng anh cũng đâu muốn chuyện kia xảy ra chứ, anh cũng đau lòng khi nghe tin chị dâu xảy ra chuyện mà.
“Rầm!” Tiếng đạp cửa vang lên, kéo Bạch Thiên Kình thoát khỏi mảnh kí ức đau khổ, hắn khẽ ngẩng đầu nhìn Giang Tầm Ngôn đang tiến về phía mình.
“Bốp!” Một cú đấm giáng xuống khuôn mặt Bạch Thiên Kình, hắn không tránh né, tiếp đó là hai, ba,…đòn liên tiếp từ Giang Tầm Ngôn. Cậu không ngừng điên cuồng đấm hắn, nhưng hắn lại chẳng mảy may quan tâm, giống như một bao cát vô tri mặc kệ người ta trút giận.
“Bạch Thiên Kình! Tên khốn nạn! Tất cả tại anh, tại anh mà chị Tiểu Đình rơi xuống biển! Anh không xứng làm một người chồng!”
Vừa nói, Giang Tầm Ngôn không ngừng giáng những cú đánh vào người hắn, khiến toàn thân hắn đều bị thương, khóe môi còn rỉ máu.
“Tên khốn nạn!” Giang Tầm Ngôn điên cuồng chửi rủa, kèm theo đó là những cú đấm chí mạng.
Bạch Thiên Kình vẫn không đáp trả, mặc kệ Giang Tầm Ngôn đánh mình, nếu như làm vậy có thể khiến cậu ta nguôi giận, hắn tình nguyện.
Mạn Lan Đình là người chị họ mà Giang Tầm Ngôn yêu quý nhất, mất đi cô giống như một nửa sinh mạng của cậu ta cũng bị cắt đứt, những hành động hiện tại của cậu đều là chút giận cho cô.
Và hắn xứng đáng bị như vậy!
“A Ngôn, dừng tay!” Bạch Cẩn chạy vào, chắn trước mặt Bạch Thiên Kình, hứng chọn cú đấm từ Giang Tầm Ngôn.
Khóe môi Bạch Cẩn rỉ máu, mày anh khẽ nhíu lại, “A Ngôn, anh xin em…dừng lại đi…”
Giọng nói nghẹn ngào của Bạch Cẩn đã thức tỉnh Giang Tầm Ngôn, cánh tay đang vươn lên không trung của cậu dừng lại, từ từ buông xuống. Đáy lòng xẹt qua tia đau nhói, ha, cậu vẫn là không nỡ tổn thương Bạch Cẩn.
Thấy được sự thay đổi trong mắt Giang Tầm Ngôn, Bạch Cẩn vội vã dìu Bạch Thiên Kình đứng dậy, thấp giọng hỏi:
“Anh cả…anh không sao chứ?!”
Bạch Thiên Kình không đáp lời anh, chỉ lạnh nhạt tự lau khóe miệng đang rỉ máu, nhìn Giang Tầm Ngôn bằng ánh mắt phức tạp.
“Bạch Thiên Kình, nếu như chị Tiểu Đình thực sự không thể trở về…tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho Bạch gia! Dù có phải đồng quy vu tận, tôi cũng quyết không buông tha!”
Bỏ lại một câu, Giang Tầm Ngôn lạnh lùng xoay gót rời đi. Nhìn theo bóng lưng cậu rời đi, Bạch Cẩn có chút trạnh lòng, muốn đuổi theo nhưng nhìn những vết bầm trên người Bạch Thiên Kình lại không nỡ.
Như hiểu được ý nghĩ trong lòng Bạch Cẩn, hắn khẽ mở miệng, “Em đi đi, đừng để cậu ta làm điều dại dột.”
Bạch Cẩn khẽ nhìn Bạch Thiên Kình, sau cùng cũng đuổi theo sau Giang Tầm Ngôn, hai người kia rời đi, căn phòng lại trở về với không gian tĩnh lặng.
Hắn lảo đảo đi về phía giường, khẽ vuốt ve tấm hình cưới trên tủ đầu giường, hình ảnh của cô lại hiện hữu trong đầu. Đôi mắt hắn khẽ nhắm lại, nước mắt theo đó mà chảy xuống…
Nếu như cô thực sự không thể trở lại, cả đời này của hắn sẽ mãi mãi sống trong dằn vặt đau khổ.
Đang miên man trong dòng hồi ức bi thương, bỗng tiếng chuông điện thoại của cô vang lên, kéo hắn thoát khỏi mớ hỗn độn trong đầu. Hắn nhẹ vươn tay, cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, nhấc máy.
Đầu dây bên kia truyền đến giọng nói của một người phụ nữ trung niên, “Xin chào Mạn tiểu thư, tôi là bác sĩ khoa phụ sản lần trước. Ngày mai là ngày khám thai định kì, vì trường hợp cô đặc biệt một chút nên hôm nay tôi gọi đến là nhắc nhở cô nhớ chú ý sức khỏe, thai nhi trong bụng cô có chút không ổn định…”
Nữ bác sĩ trung niên khoa phụ sản nói một tràng, sau đó như nhận ra điều gì đó không thích hợp, nghi hoặc hỏi lại, “Alo, xin hỏi cô có nghe không vậy?”
“…”
Bạch Thiên Kình lặng người, đầu hắn hiện tại trở nên trống rỗng, bàn tay cầm điện thoại run rẩy, trái tim co thắt lại.
Vợ hắn vậy mà mang thai, nhưng hắn lại không biết, ha, hắn thực sự khốn nạn…
“Alo, Mạn tiểu thư…” Đầu dây bên kia, nữ bác sĩ trung niên khoa phụ sản mất kiên nhẫn hỏi lại.
Lúc này, hắn mới sực tỉnh, nhàn nhạt đáp lại, “Tôi là chồng của cô ấy.”
“À, vậy phiền tiên sinh chuyển lời hộ tôi.” Nữ bác sĩ bên kia nói, sau đó dặn dò thêm vài câu, rồi cúp máy.
Nhìn chiếc điện thoại tối thui trên tay, Bạch Thiên Kình khẽ buông xuống, cơ thể đều trở nên run rẩy. Nước mắt dường như đã cạn, trái tim vụn vỡ, hai mắt trở nên mơ hồ.
Cơn đau dạ dày truyền đến, mày hắn nhíu lại, trán lấm tấm mồ hôi, cơ thể hắn khẽ lảo đảo, mất thăng bằng ngã xuống. Hai mắt từ từ nhắm nghiền lại, sau đó rơi vào hôn mê sâu…
Bên ngoài, trời đã dần trở về khuya, cơn mưa tuyết lại bắt đầu rơi xuống, mang theo sự lạnh giá bao phủ khắp nơi. Sự sống dần dần bị nó nhấn chìm, bảo phủ bởi lớp trắng xóa…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]