Ba ngày sau, tại “Bạch Viện”, bên trong căn phòng ngủ của Mạn Lan Đình, mùi rượu nồng nặc bao phủ khắp bầu không khí.
Trên sàn nhà lăn lóc vỏ chai rượu, thân ảnh Bạch Thiên Kình hiện ra trước mắt, mái tóc rối loạn, khuôn mặt tiều tụy, quần áo nhăn nhúm.
Dáng vẻ anh tuấn, tràn đấy khí chất vương giả ngày nào đã không còn, thay vào đó là một kẻ người không ra người, ma không ra ma. Chỉ có thể dùng hai từ “thảm hại” để hình dung hắn lúc này.
“Tiểu Đình…anh sai rồi…” Giọng nghẹn ngào của hắn vang lên giữa bầu không gian tĩnh lặng.
Một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống, nỗi đau âm ỉ trong lòng không ngừng tăng lên, trái tim như có ai đó bóp nghẹt lại vậy.
Nhớ tới đêm Đông lạnh giá ba ngày trước, thân thể nhỏ bé của cô rơi xuống biển trước mặt hắn, mà hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn, trái tim hắn như có hàng ngàn hàng vạn mũi tên xuyên qua.
Đôi mắt tuyệt vọng Mạn Lan Đình nhìn hắn, nụ cười chua xót cô dành cho hắn, tất cả đểu trở thành mũi dao sắc nhọn dày vò hắn từng giây từng phút.
Đến bây giờ, Bạch Thiên Kình mới thật sự nhận ra, bản thân hắn đã yêu cô từ lúc nào không hay. Hắn yêu cô, hắn cần cô, nhưng…chính hắn là người đã đẩy cô ra khỏi cuộc sống của hắn…
“Tiểu Đình…”
Bạch Thiên Kình không ngừng gọi tên cô, đôi mắt sắc bén ngày nào giờ đã đắm chìm trong màn sương mịt mù. Hai hàng lệ lạnh lẽo không ngừng rơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-duoc-chet-nguoi-tinh-yeu-cua-ong-trum-mafia/3553753/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.