Khi đã phát tiết hết dục vọng trong người, Bạch Thiên Kình mới bình tĩnh trở lại, nhìn Mạn Lan Đình trong lòng, tâm tình hắn có chút phức tạp, khẽ vươn tay lau đi những giọt nước mắt còn đọng lại trên khóe mắt cô.
Hình như khi nãy hắn đã không để ý đến cảm nhận của cô, chẳng lẽ hắn lại làm sai ư?! Nhưng là Mạn Lan Đình đã chạm đến giới hạn của hắn trước, vì cớ gì cô lại có thể nói ra chuyện muốn ly hôn với hắn, điều đó khiến hắn đã rất tức giận.
Nhất thời không kìm nén được mà bộc phát hết thảy lên người của cô, nhưng khi ngẫm nghĩ lại, hắn quả thực có phần sai. Nhìn những vết hôn trên người Mạn Lan Đình, Bạch Thiên Kình khẽ thở dài, ôm lấy thân thể bé nhỏ của cô vào phòng tắm, giúp cô tắm rửa rồi ôm cô ra ngoài, nhẹ đặt cô xuống giường, đắp chăn cẩn thận.
Lúc này đây, hắn mới nhìn rõ khuôn mặt của cô, đều có chút nhợt nhạt, dáng vẻ khi ngủ cũng không thoải mái cho lắm, mày cô luôn nhíu chặt lại, nước mắt còn vô thức rơi xuống.
Hắn nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt kia, khẽ thì thào bên tai cô, “Tiểu Đình…xin lỗi…”, giọng anh rất nhẹ nhàng, như một chiếc lông vũ quét thẳng vào đáy lòng của cô.
Dường như trong mơ hồ Mạn Lan Đình nghe được giọng nói của anh, cơ thể cô thoáng run rẩy, sau đó khuôn mặt đã dãn ra, hơi thở đều đều.
Bạch Thiên Kình nhìn cô một lúc lâu, sau đó đi ra ngoài ban công, châm điếu cigar lên, đưa lên miệng hút. Hắn rất ít khi chạm đến thứ này, trừ phi tâm tình đặc biệt xấu, giống như lúc này đây hắn vừa mệt mỏi vừa khó chịu trong lòng.
Khói thuốc mờ ảo lan tỏa khắp không trung, bao phủ lấy toàn thân người đàn ông, trong đêm tối tĩnh mịch lại tạo nên một bức tranh tuyệt đẹp: ma mị và quyến rũ.
Sáng hôm sau, Mạn Lan Đình khẽ cựa quậy, mi mắt run run mở ra, đập vào mắt cô là khuôn ngực rắn chắc của Bạch Thiên Kình, nghĩ đến tối hôm qua, đáy lòng cô không khỏi cảm thấy chua xót.
Bất giác nước mắt lại rơi xuống, không kìm nén mà muốn bộc phát hết tất cả, hắn cư nhiên lại không để ý đến tâm tư của cô, rốt cuộc thì cô phải làm sao mới tốt đây?
Yêu hắn là sai ư? Cô cũng chỉ là muốn mưu cầu một chút hạnh phúc cho bản thân mà thôi, nhưng nếu như mệt mỏi quá, cô sẽ từ bỏ…
Tiếng thút thít của cô khiến Bạch Thiên Kình tỉnh giấc, hắn khẽ vươn tay lau đi từng giọt nước mắt trên má cô, nhíu chặt lông mày có chút không vui. Cả người nữ nhân này làm bằng nước sao, sao mà cứ thích khóc vậy?
“Tiểu Đình…” Hắn bất lực gọi tên cô, đây là lần đầu tiên hắn gọi cô một cách thân mật như vậy, “Sao lại khóc? Tôi đã làm gì khiến em không hài lòng sao?”
Mạn Lan Đình thôi sụt sịt, có chút mềm lòng ngẩng đầu nhìn hắn, đây là hắn đang quan tâm đến cảm nhận của cô ư? Rốt cuộc thì hắn có bao nhiêu là thật lòng đây?!
“Tại sao…tại sao anh lại đối xử tốt với em? Sau lưng lại cùng người phụ nữ khác qua lại…” Mạn Lan Đình kím nén nỗi đau âm ỉ trong lòng, thẳng thắn hỏi hắn.
Cô muốn ba mặt một lời, nếu như hôm nay hắn chọn Cố Mạn Châu, Mạn Lan Đình cô sẽ buông tay.
Bạch Thiên Kình nắm được trọng điểm, mày nhăn lại, khó hiểu, “Em nói tôi qua lại với người phụ nữ khác?”
“A Kình…anh đừng nói bản thân mình không biết, tin tức kia đã chiếm lĩnh bản xếp hạng hot search hơn ba ngày nay rồi…” Cô cười tự giễu cợt nhìn hắn nói, ánh mắt ngập tràn sự thất vọng.
“Hot search gì cơ?” Bạch Thiên Kình không hiểu cô đang nói cái gì, đầu hắn hiện tại đang rất rối, “Em nói tôi lên hot search cùng người khác?!”
Bạch Thiên Kình khẽ hít một hơi thật sâu, hỏi lại Mạn Lan Đình, cô nhẹ nhàng gật đầu, cũng có chút hoài nghi. Chuyện này cũng đã lên hot search hơn ba ngày, không lý gì mà hắn lại không biết, trừ phi là nói hắn chẳng hề để tâm.
Hắn ôm lấy cơ thể bé nhỏ của cô ngồi dậy, khẽ vươn tay với lấy chiếc điện thoại của mình ở tủ đầu giường, đăng nhập vào Weibo, mặt mày hắn dần đen lại khi thấy dòng tin tức kia.
Người trong bức hình kia đúng là hắn, nhưng là tại sao lại được Cố Mạn Châu đưa vào khách sạn còn bị đám paparazzi chụp được đăng lên mạng, hắn thật sự không biết.
Đêm đó là hắn bị kẻ xấu hạ độc, thần trí đều trở nên mơ hồ, còn bị trúng đạn, hắn chỉ nhớ trước khi hôn mê bản thân đã thấy bóng dáng một người lại gần hắn, còn là ai thì hắn không biết.
Khi hắn tỉnh lại đã là ba ngày sau rồi, lúc đó hắn đã được chữa trị vết thương, còn có đám Tư Khắc Lạc cũng không nhắc đến hot search gì đó, cho nên hắn thực sự không có biết những chuyện này.
Nghĩ đến đây, tâm tình vốn dĩ đang tốt đẹp lại trở nên xấu đi, được lắm, đám Tư Khắc Lạc kia cư nhiên lại không thông báo cho hắn chuyện này, đây là đang muốn phá hoại hạnh phúc gia đình người khác đây mà.
Chờ hắn giải quyết xong chuyện này, sẽ tìm hai tên tiểu tử thối kia tính sổ, mà lúc này đồng thời ở bên Tư Khắc Lạc và Âu Dương Lam Ân đều hắt xì một cái.
Đặt chiếc điện thoại xuống bàn, hắn quay sang nhìn cô, “Chuyện này tôi có thể giải thích, người trong bức hình kia là tôi, nhưng giữa tôi và cô ta không xảy ra chuyện gì cả.”
Nghe hắn nói vậy, Mạn Lan Đình vẫn có chút không tin, “Anh nói cái gì em đều phải tin sao?”, cô khó chịu hỏi hắn, không cho hắn có đường lui.
“Tôi không có ý đó…” Hắn bất lực trước thái độ của cô, được rồi, đây là hắn sai trước, hắn cũng là người đuối lý.
Bạch Thiên Kình hít một hơi thật sâu, kể lại sự việc đêm hôm đó, khi nghe hắn nói xong, Mạn Lan Đình có chút lo lắng, vội vã vạch áo ngủ của hắn lên, nhìn chằm chằm vào vết thương trên ngực phải. Trái tim khẽ nhói lên đau đớn, nói cả nửa ngày trời, thứ cô để ý nhất vẫn là chuyện hắn bị thương, nhất thời những chuyện khác cô đều bỏ qua hết.
Thấy Mạn Lan Đình lo lắng cho mình, khóe môi Bạch Thiên Kình bất giác cong lên, quả nhiên vợ hắn vẫn là rất quan tâm hắn.
“Nếu em không tin lời tôi nói có thể hỏi Tư Khắc Lạc bọn họ…” Hắn nhẹ nắm lấy bàn tay của cô đang có ý sờ lên vết thương của hắn, nhỏ nhẹ nói.
“Em tin anh, A Kình…em xin lỗi.”
Mạn Lan Đình hơi mím môi mở miệng, là cô quá kích động rồi, nhưng là sau lần hiểu lầm này cô nhận ra được bản thân vẫn là không thể từ bỏ hắn.
“Ngốc, tôi không trách em. Nhưng lần sau nếu có chuyện gì cứ hỏi thẳng, tôi sẽ không giấu diếm.” Hắn thẳng thắn nói, ánh mắt ôn nhu nhìn cô, “Hơn nữa, tôi đã nói rồi…tôi không có ý định lên lễ đường lần hai.”
Nhận được lời đảm bảo từ miệng Bạch Thiên Kình, tâm cô trở nên ấm áp, sau chuyện này cô đã vỡ lẽ ra rất nhiều điều. Thứ nhất, hình như hắn đã thay đổi thật rồi, cô cảm nhận được hắn đã để ý đến cô, không biết ảo giác hay thật nhưng cô cảm nhận hắn có tình cảm với cô.
Thứ hai, sau chuyện này cô nhận ra có những chuyện không chỉ nghe người khác đồn thổi mà hoàn toàn tin tưởng, đôi khi phải nghe chính miệng người trong cuộc nói. Cuối cùng, trong hôn nhân, nên học cách tin tưởng đối phương, nếu như ngay cả sự tin tưởng cũng không thể làm được, vĩnh viễn sẽ không có kết quả tốt đẹp.
“A Kình…vết thương của anh…” Mạn Lan Đình lo lắng nhìn vết thương trên người hắn, dù đã không có gì đáng ngại, nhưng là cô vẫn không có cách nào yên tâm được, “Hay là em gọi Bạch Cẩn đến xem thử?”
“Không cần đâu, vết thương đã không sao, đừng để chuyện này kinh động đến ông nội.”
Bạch Thiên Kình vừa đáp vừa xoa xoa mái tóc của cô an ủi, đến bây giờ hắn mới biết hóa ra cô vợ nhỏ mà bản thân ngó lơ suốt 1 năm này lại quan tâm hắn như vậy, dù nhận ra hơi muộn nhưng tâm hắn lại rất vui.
Bỏ lỡ 1 năm cũng không sao, những tháng ngày sau này còn dài mà, từ từ bồi đắp tình cảm cũng không muộn đâu. Chuyện quan trọng trước mắt hắn cần làm là giải quyết đống lùm xùm trên mạng kia, còn có Cố Mạn Châu, hết lần này đến lần khác muốn dây dưa với hắn, cô ta dường như quên mất một điều rằng chính năm xưa cô ta đã vứt bỏ cơ hội.
Mà hiển nhiên cơ hội chỉ có một lần, nếu như không biết nắm bắt, tuyệt đối không có lần hai.
Phía bên Cố Mạn Châu, sau tối hôm muốn hành sự với Bạch Thiên Kình nhưng không thành, cô ta có chút tức giận. Nhưng lại vui vẻ khi thấy hot search kia không bị gỡ bỏ, hơn nữa phía bên Bạch Thiên Kình cũng không có động thái gì, khiến cô ta tự nghĩ rằng hắn cũng có ý với cô ta.
Hơn hết những comment ác ý về Mạn Lan Đình cũng khiến cô ta hả dạ không ít, cô ta không cần trực tiếp ra tay cũng có thể khiến đối thủ đau khổ, quả nhiên vẫn là cô ta lợi hại.
Việc khác không nói, chứ việc dành giật đàn ông, Cố Mạn Châu tự tin nhất!
Đang vui vẻ lướt IPad thì tiếng chuông điện thoại vang lên, Cố Mạn Châu nhíu mày nhìn dãy số trước mắt, nhấc máy.
Đầu dây bên kia vang lên giọng nói khàn khàn, có chút lưu manh của Piter, “Châu Châu, anh đến sân bay Đế Thành rồi, em đến đón anh đi.”
Nghe được tin tức này, Cố Mạn Châu có chút giật mình, siết chặt điện thoại, “Anh đến đây làm gì vậy?”, Cố Mạn Châu sợ hãi thăm dò, kim chủ mò đến cửa, chuyện này tuyệt nhiên không tốt.
“Nhớ em…” Piter ngả ngớn đáp, khóe môi khẽ cong lên, “Em không hoan nghênh à?!”
Đầu dây bên này, sắc mặt Cố Mạn Châu trở nên tái nhợt, lắp bắp, “Không…không có, em chỉ là có chút hơi ngạc nhiên.”
Nghe vậy, đầu dây bên kia Piter bật cười thành tiếng, gã biết Cố Mạn Châu đang nghĩ gì, nhưng không thích vạch trần, lần này đến Đế Thành một phần là vì có việc, một phần là vì muốn xem kịch hay.
“Vậy anh đợi em.” Piter khẽ bỏ lại một câu rồi cúp máy.
Cố Mạn Châu nhìn chiếc điện thoại đã tắt, trong lòng càng giận dữ hơn, nhưng lại chẳng thể làm gì. Cô ta sợ Piter xuất hiện sẽ làm đảo lộn kế hoạch gả vào hào môn của cô ta, hơn nữa nếu chuyện cô ta có kim chủ bao nuôi bị phanh phui, sự nghiệp của cô ta sẽ chấm hết.
Nhất định cô ta phải tìm cách xử lý ổn thỏa, con đường gả vào hào môn không thể có trở ngại được!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]