Giang Hoài Việt nhìn Cao Hoán ngã trên mặt đất bằng ánh mắt khinh thường, nhíu mày hỏi: “Chết rồi?”
Diêu Khang bước lên phía trước dò xét hơi thở, quay người nịnh nọt: “Còn chưa, tên này chỉ là ngất đi.”
“Cao Thiên hộ chống đối không chịu nhận tội nên vội vàng ngất đi, đưa về phủ chữa trị cho tốt.” Hắn sửa sang lại cổ áo, không thèm nhìn nữa, xoay người đi ra ngoài đại sảnh. Nhóm Đông Xưởng kéo Cao Hoán đứng lên, Diêu Khang đang chờ bọn thủ hạ tiếp tục tra kiểm rõ ràng, thoáng nhìn Tương Tư một mặt hoảng sợ đang trốn ở cây cột đằng sau, lại sai người đưa nàng đẩy ra ngoài, “Đốc công, còn quan kỹ này xử lý như thế nào?”
Giang Hoài Việt đã ra khỏi phòng, nghe tiếng quay đầu, Tương Tư bị ánh mắt xuyên thấu lòng người của hắn nhìn chằm chằm, cảm giác toàn thân ớn lạnh.
Nàng không tự chủ được nằm rạp trên mặt đất, run giọng nói: “Đa tạ Đốc Công cứu mạng... Đốc Công đại ân đại đức nô tỳ ghi nhớ trong lòng! Nô tỳ lúc trước lỗ mãng ngu xuẩn, xin Đốc Công thứ tội...”
Giang Hoài Việt từ trên cao nhìn xuống nàng, lại nghiêng mặt qua.
“Mang về cùng nhau.” Hắn hờ hững dứt lời, trực tiếp hướng về phía lá vàng rơi bước đi.
Nàng bị người ta lỗ mãng trói hai tay, liên tiếp đẩy tiến lên xe ngựa. Trong xe còn có người hôn mê bất tỉnh nằm nghiêng, chính là Phức Quân trước đó được mang đi.
Tương Tư gọi mấy tiếng, Phức Quân cũng không thể mở mắt. Trong lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-cong-thien-tue/2512351/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.