Tương Tư đã ở trong giáo phường một thời gian dài, theo lý mà nói đối với hành động như vậy cũng không nên kinh hoảng thất thố, nhưng hết lần này tới lần khác Giang Hoài Việt lại gần, cả người nàng đều khẩn trương hẳn lên. Bàn tay hơi mát lạnh che lấy môi nàng, một cơn chấn động giống như gió thổi qua, đến rồi đi trong nháy mắt.
Lại còn lưu lại dấu vết, hình ảnh lay động.
Nàng theo bản năng lui về phía sau nửa bước, Giang Hoài Việt đã nhanh chóng thu tay lại.
“Đại nhân…” Nàng muốn nói cái gì đó để giảm bớt lúng túng, lại không biết bắt đầu từ đâu. Nếu nói đến chuyện lúc trước, chỉ sợ sẽ làm hắn khó chịu.
Giang Hoài Việt càng buồn bực nhìn nàng một cái, làn da trắng nõn còn ửng hồng, hàng mi đen dày rũ xuống, giống như một tấm màn che nhẹ tâm trạng rối bời của nàng.
Ánh mắt hắn chìm xuống, lông mày cau lại: “Ta hỏi cô lén lút ở đây làm gì?”
“Ta... Ta ở trong phòng chán nên ra ngoài đi dạo, không nghĩ tới sẽ gặp đại nhân.”
“Đã được mời hiến nghệ thì không được đi lung tung khi chưa được phép.” Hắn nhìn Tương Tư với ánh mắt trách móc, “Ngay cả chút lễ nghi này cô cũng không hiểu sao?”
Nàng nghĩ đến những gì đã xảy ra ở sân đối diện trước đó, trong lòng có chút ủy khuất. Hắn luôn lạnh lùng như vậy, ngay cả khi một chút dịu dàng giống như một tia chớp nhoáng thoáng qua. Tương Tư không muốn giải thích nhiều, nói với hắn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-cong-thien-tue/2512300/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.