Toa xe ngựa này chật hẹp lại đơn giản, nhưng không ảnh hưởng đến tư thế ngồi đoan chính của Giang Hoài Việt, hắn vẫn bễ nghễ, nghiễm nhiên ôm cây đợi thỏ như thể chờ chính là con thỏ trắng ngốc nghếch Tương Tư này.
Tương Tư ngượng ngùng ngồi xuống một góc, ngước mắt nhìn hắn, không hiểu sao lại đỏ mặt. “Đốc công…chiếc xe này là ngài sắp xếp sao?”
“Bằng không?” Hắn vẫn ngạo nghễ nói, “Ta không thường đi loại xe này.”
“Vậy… Vị trong cung kia đến, chẳng lẽ cũng là thủ hạ của đại nhân?”
“Cô nghĩ cái gì?” Giang Hoài Việt liếc nhìn nàng, trong lòng có chút bực bội. Tây xưởng Đề đốc hắn dù tay mắt thông thiên, cũng không có khả năng trắng trợn gọi người ngụy truyền thánh thượng khẩu dụ. Sau khi yến tiệc kết thúc, hắn liền sớm rời đi, nhưng đến ngoài cửa mới phát hiện không thấy bóng dáng Tương Tư. Lại đợi một lát không thấy nàng đi ra, liền đoán là Tôn Dần Kha cùng đám văn thần tao khách tự cho mình phong nhã kia giữ lại nàng ở lại trong phủ.
Kỳ thật dù Tương Tư là đi hay ở cũng không liên quan đến hắn, lúc ấy hắn do dự trong nháy mắt, vẫn là ra lệnh lên đường trở về. Xe ngựa một đường đi về phía trước, trong đầu Giang Hoài Việt lại luôn quanh quẩn tiếng đàn tỳ bà nghe được ở yến hội.
Như một dòng suối trong vắt chảy qua, như châu ngọc hỗn loạn gõ cửa trái tim hắn.
Hắn đối với âm vận không có sở thích đặc biệt gì, nhưng khúc nhạc kia ám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-cong-thien-tue/2512296/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.