Lão già đối với hai người tiến vào mật thất tựa hồ như không hay biết.
Lão không liếc mắt nhìn ra một cái nào.
Vô Danh Tẩu cũng không kinh động lão, chỉ chú ý nhìn vào trong nồi.
Độc Cô Nhạn nhân cơ hội trầm lặng, nhìn kĩ thì chỉ thấy bốn bức tường chung quanh đều đóng giá gỗ. Trên giá để đầy các thứ hoa khô, rễ cỏ cùng lá cây...
Ngoài ra còn một chuồng rắn độc và một chiếc hũ không biết đựng thứ gì.
Gian nhà đã nhỏ hẹp ẩm thấp mà bày ngổn ngang đủ thứ.
Độc Cô Nhạn khẽ chau mày cất tiếng hỏi:
– Vị kia phải chăng là Lê Vi Tử?
Vô Danh Tẩu khẽ đáp:
– Chính thị! Nhưng bất luận là ai đi nữa cũng không hiểu lão đến đây làm việc gì, kể cả Tư Đồ Xảo đã theo đuổi lão phu mười năm trời. Hắn chỉ biết Lê Vi Tử đến đây từ trước và hắn nghĩ là đã bị lão phu hạ sát rồi... Nhưng không ngờ chúng ta đã ước hẹn với nhau ở đây để luyện thuốc. Đáng tiếc là mười năm naỵ..
Độc Cô Nhạn ngắt lời:
– Chế một thứ thuốc phải mất bấy nhiêu năm ư?!
Vô Danh Tẩu nhăn nhó cười đáp:
– Tuy đã hao phí hơn mười năm trường mà nay luyện thuốc vẫn chưa thành công.
Độc Cô Nhạn lại hỏi:
– Chế luyện thuốc gì mà hao phí thời gian cùng tâm lực như vậy?
Vô Danh Tẩu đáp:
– Đây là thuốc trị chứng Ma phong.
Độc Cô Nhạn la lên một tiếng “Ôi chao” rồi nói:
– Hai vị khổ tâm nghiên cứu, hao phí thời gian như vậy để trị một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/26583/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.