Lâm Tam Tuyệt trỏ tay về phía xa xa nói:
– Bạch Vân song tiên là những nhân vật mà lão phu nhân rất lấy làm úy kị.
Thuần Vu lão phu nhân trầm giọng hỏi:
– Ngươi ở đây đã mấy năm trời thì chắc hẳn quen thuộc với mấy lão đó.
Lâm Tam Tuyệt lắc đầu gượng cười đáp:
– Đối với hai lão quỷ này thật khó mà đến gần được, bất cứ thủ đoạn nào đối với họ cũng chẳng ích gì.
Thuần Vu lão phu nhân tức giận nói:
– Ngươi nói như vậy thì tức là vô dụng rồi.
Lâm Tam Tuyệt cười hề hề nói:
– Lão phu nhân đừng nóng nảy, tuy tại hạ với bọn họ chẳng quen thuộc nhau, nhưng tính mệnh của cả hai lão hiện ở trong tay tại hạ.
Thuần Vu lão phu nhân hỏi bằng một giọng khinh miệt:
– Chà! Chắc ngươi ỷ vào khúc Thiên Lôi dẫn chứ gì?
Lâm Tam Tuyệt ra chiều đắc ý đáp:
– Thiên Lôi dẫn có được việc hay không còn là vấn đề thứ hai. Tại hạ dám nói bất chấp bản lãnh họ cao thâm đến đâu nhưng cũng chưa tới được trình độ sắt thép chém không vào.
Thuần Vu lão phu nhân hững hờ hỏi lại:
– Ngươi nói vậy nghĩa là làm sao?
Lâm Tam Tuyệt ngửng mặt trông lên núi cười đáp:
– Chẳng dấu gì lão phu nhân, tại hạ cùng hai lão quỷ này đã không có cách nào thân cận nhau được. Sau tại hạ đành liều phí mất hai năm trời đào một đường hầm ngầm dưới đất thông tới phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129311/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.