Độc Cô Nhạn thốt nhiên giật mình kinh hãi.
Nguyên chàng đã nghe rõ có tiếng người cười rất lạnh lẽo rồi nói:
– Mưu kế của các ngươi tuy hay thiệt nhưng e rằng không được như nguyện đâu.
Thanh âm này tuy nhỏ bé nhưng rất rõ ràng.
Độc Cô Nhạn đảo mắt nhìn quanh bốn phía. Quần hùng đều nhắm mắt ngưng thần dường như không một ai phát giác ra điều gì khác lạ.
Chàng không nhịn được nữa cất tiếng khẽ hỏi:
– Quý vị có nghe thấy động tĩnh gì không?
Quần hùng đều đồng thanh đáp:
– Không thấy chi hết.
Tuệ Phàm thiền sư vội hỏi:
– Thị lực và thính lực của lão hiệp sĩ rất mực cao cường đã phát hiện tung tích địch chưa?
Quần hùng liền đề tụ chân lực chuẩn bị ứng chiến. Nhưng bốn bề đều yên lặng như tờ đến gió lay động ngọn cỏ cũng không có nữa.
Độc Cô Nhạn rất lấy làm kỳ vì thanh âm kia không phải là dùng phép truyền âm nhập mật nói ra, mà sao chỉ có một mình nghe thấy còn người khác lại không hề hay biết.
Giữa lúc chàng đang kinh ngạc thì nghe tiếng cười lạt và thanh âm kia lại vang lên:
– Độc Cô Nhạn! Ngươi có dám ra đây không?
Lần này chàng nghe rõ lắm và phân biệt được cả là tiếng đàn bà.
Độc Cô Nhạn lại đảo mắt nhìn những người xung quanh thì bao nhiêu mục quang đều nhìn chằm chặp vào chàng và hiển nhiên họ vẫn không nghe thấy gì.
Tuệ Phàm đại sư thấy Độc Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129304/chuong-63.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.