Độc Cô Nhạn trong lòng bối rối vô cùng, nhưng chàng không có cách nào phủ nhận một sự thực vô cùng phũ phàng: vị Tứ phu nhân trong Thuần Vu thế gia kia là mẫu thân chàng, còn quái nhân cụt chân ăn rắn sống này là phụ thân.
Chàng hận mình sao không chết ngay từ thuở nhỏ mà lại còn sống đến ngày nay để chịu đựng những cái đau khổ ở đời một cách vô ích. Trước kia chàng mong mỏi biết được thân thế của mình, nhưng nay hiểu rõ phụ mẫu là ai thì chàng lại hối hận, thà rằng chẳng biết cho xong.
Linh Xà cư sĩ nước mắt ràn rụa cất tiếng hỏi:
– Hài tử, dường như ngươi căm hận ta lắm thì phải?
Độc Cô Nhạn la lên:
– Im miệng đi, đừng kêu bản nhân là hài tử nữa, bản nhân...
Linh Xà cư sĩ run lên ngắt lời:
– Phải rồi, ta không đủ tư cách làm gia gia ngươi. Nhưng...
Độc Cô Nhạn đâm liều, chàng cắt ngang:
– Thôi đừng nói nữa, bản nhân đi đây...
Linh Xà cư sĩ cất giọng thê thảm la lên:
– Hài tử! À quên... Độc Cô Nhạn! Ngươi không muốn nghe ta giải thích nữa hay sao?
Độc Cô Nhạn hững hờ đáp:
– Chẳng có gì đáng giải thích cả. Sự thực đã tỏ rõ hết rồi. Bản nhân là người không cha mẹ, bản nhân không muốn nhận ai làm gia gia...
Linh Xà cư sĩ toàn thân run bần bật, giọng nói càng thê thảm hơn:
– Trong thiên hạ chẳng bao giờ có chuyện cha mẹ không thương yêu con
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129289/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.