Hai người vượt qua khe nước liền dừng chân lại.
Độc Cô Nhạn thở phào một cái, chàng hỏi Đoàn Hiếu Vân:
– Đoàn cô nương! Cô có cảm thấy gì khác lạ không?
Đoàn Hiếu Vân dương cặp mắt mê ly nhìn Độc Cô Nhạn đáp:
– Tiểu muội không thấy chi hết. Theo ý kiến tiểu muội thì cửa quan này vượt qua một cách dễ chịu hơn cả.
Độc Cô Nhạn cũng có cảm giác như vậy. Chàng thử vận nội tức thì thấy khí huyết vẫn lưu thông, chân khí thoải mái ngũ tạng điều hòa, tuyệt không có chút chi khó chịu. Chàng rất lấy làm kỳ.
Độc Cô Nhạn định thần nhìn lại thì trước mắt chàng hiện ra một giải đất chừng mấy chục mẫu gò đống nổi lên, cây cối rậm rạp, vân vụ mịt mờ. Bên mặt toàn núi non trùng điệp. Giả tỷ không phải trải qua một khe núi hiểm trở là Quỷ Sầu giản thì nơi đây có thể nói là một nơi ẩn cư lý tưởng.
Vì đêm đã khuya mà lại mây mù dầy đặc nên không nhìn rõ cảnh vật nào khác. Nhưng trực giác của Độc Cô Nhạn chợt nhờ tới Kim Ty thảo, thứ cỏ đó hẳn ở trong vùng sơn cốc này. Chàng không muốn chần chờ ở đây lâu để gây nên những điều phiền phức rắc rối với bọn Thuần Vu thế gia và chỉ mong lấy được Kim Ty thảo vào tay rồi lập tức ra về.
Chàng khẽ bảo Đoàn Hiếu Vân:
– Cô nương! Việc tìm kiếm Kim Ty thảo là rất cần! Vậy chúng ta hãy lánh vào trong rừng một lúc đi.
Nhưng Độc Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-co-quai-khach/2129275/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.