Đường Kiều Uyên đi chưa bao lâu thì có thị nữ mang bữa sáng vào phòng. Cháo được chia làm ba loại, cháo ngọt, cháo thịt nạc và cháo cá, đủ kiểu đủ vị, nhưng có vẻ thị nữ kia vẫn lo y ăn không quen, cung kính bảo: “Trang chủ nói, nếu phu nhân muốn ăn món khác thì cứ giao phó cho trù phòng bất cứ lúc nào ạ.”
Nghe lời này, Phương Tố chẳng biết đáp lại thế nào luôn.
Bình thường y ăn uống đâu được chu đáo như thế, nhà nghèo, trong cháo có thêm nhiều gạo đã là xa xỉ lắm rồi. Giả sử mà trên bàn ăn có món mặn thì cũng bị đệ đệ cùng cha khác mẹ của y chiếm hết như lẽ đương nhiên. Bây giờ cha Phương gán nợ y cho người khác để cầu mạng sống, vốn dĩ y đã tính đến trường hợp xấu nhất, có thể ăn no mặc ấm đã là mơ mộng lớn lắm rồi. Thành ra lại sinh lòng sợ hãi, chỉ sợ tất cả những chuyện tốt đẹp trước mắt đều là cạm bẫy, sớm muộn rồi y cũng sẽ gặp chuyện bi thảm hơn.
Nhất là cái người thành thân với y, mới xuất hiện trước mặt y đó, ngoại hình hoàn toàn trái ngược với suy đoán của y. Ngôn từ nhỏ nhẹ dịu dàng, tình ý sâu sắc, càng khiến y nghĩ cũng không dám nghĩ… Ngặt nỗi tất cả đều là sự thật.
Phương Tố rũ mắt, thị nữ vẫn đợi bên bàn chờ y trả lời, y đứng dậy định đến gần, lại có người vội vàng lên đỡ. Phương Tố ngồi vào bàn, rõ ràng mọi người trong phòng yên tâm hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chung/3187091/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.