Trans: Zaza ú ù x Beta: Red de Ed
Chuyện sòng bạc là do Tần My Uyển dựng lên, nên Phương Tố nghĩ Đường Kiều Uyên sẽ về muộn, vì vậy sau khi rời khỏi Phỉ viện thì chầm chậm đi quanh, mãi tới khi không cất nổi bước nữa mới tìm một chỗ trong vườn ngẩn ngơ ngồi xuống.
Trong vườn im ắng, không người qua lại, Phương Tố hồi tưởng từng mẩu chuyện nhỏ quanh nửa tháng này, rốt cuộc không kìm được ý cười bên môi. Sau đó tựa như gác lại mọi suy nghĩ, chỉ không ngừng nhớ về từng lời tâm tình ấm áp của Đường Kiều Uyên, nhớ rõ dáng vẻ hắn dạy mình viết, cảm thấy cũng khá mãn nguyện.
Sống trên đời không nên đòi hỏi nhiều quá, vốn dĩ người và vật đều không thuộc về y, vô duyên vô cớ bị y chiếm dụng nửa tháng, đã là thần phật ban ơn rồi, nếu cứ tham lam vô độ thì sẽ dễ dàng gặp phải báo ứng…
Nghĩ tới thuốc giải trong tay áo, Phương Tố càng sợ báo ứng sẽ đến nhanh hơn. Vốn dĩ mình y chịu đựng là được rồi, nào ngờ lại ập lên cả Đường Kiều Uyên.
Từ nay về sau, dẫu có cô độc thì y cũng chẳng màng, chỉ mong Đường Kiều Uyên bình an vô sự, có lẽ đến một ngày, sẽ mang trái tim không trúng tình độc trao tấm chân tình cho người khác, chưa chắc đã không phải một chuyện vui… Người nọ, ắt hẳn vô cùng may mắn.
Phương Tố càng nghĩ càng xa, nhưng chỉ ngồi chừng nửa khắc, chợt nghe thấy tiếng bước chân vội vã truyền từ ngoài tới. Y ngẩng đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chung/3187064/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.