Chương trước
Chương sau
Hai lão gia hỏa hai mặt nhìn nhau, nói: “Chuẩn bị bẫy rập cho chúng ta hả?”
Kỷ Hi Nguyệt buồn cười, nói: “Các người lợi hại như vậy, còn sợ hãi bẫy rập à?”
Triệu Húc Hàn châm chọc, cười nói: “Tôi chỉ là không muốn huỷ hoại biệt thự. Ngày mai cảnh sát sẽ đến tra, chẳng phải sẽ phiền toái.”
Hai lão già nhìn lẫn nhau, Một người trong đó nhìn về phía lão Vương bên kia rồi nói: “Ba đấu hai? Tựa hồ không công bằng!”
“Vậy nói điều kiện!” Kỷ Hi Nguyệt cười: “Có thể hai đấu hai!”
“Điều kiện gì?” Một người trong đó hỏi.
“Nếu các ông thắng, chúng ta tự nhiên đã chết, không có gì đáng nói, nhưng nếu chúng ta thắng, hy vọng các ông nói cho chúng ta biết Tôn gia cấu kết với nguyên lão Triệu gia, cả năm nguyên lão đều không trợ giúp gia chủ?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Ha ha ha, cũng đã biết, không tồi, thông minh hơn nguyên lão Triệu gia. Triệu gia chủ, một gia chủ không được nguyên lão Triệu gia thích thì chú định sẽ nhận bi kịch.” Một người trong đó cười nói.
“Thế nào, đánh cược không?” Kỷ Hi Nguyệt nói: “Nếu không chỉ sợ ba người chúng ta sẽ đánh một ngày một đêm!”
“Được, chúng ta cũng không ngại nói bí mật của nguyên lão Triệu gia cho các người! Rốt cuộc Triệu gia chủ sớm muộn gì cũng là người chết!”
Sắc mặt Kỷ Hi Nguyệt âm ngoan, ngay sau đó nói: “Chọn đi, sân tennis hay là phòng tập thể thao. Tôi có thể bảo đảm không có bẫy rập, bởi vì trước mặt cường giả, bất cứ bẫy rập nào cũng vô dụng.”
“Phòng tập thể thao đi, chỉ sợ ở sân tennis vẫn sẽ bị người nhìn thấy.” Hai lão già thương lượng một chút rồi nói.
“Mời!” Lão Vương mở cửa, Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đi trước. Hai lão già lập tức xoay người xuống lầu, cũng đi theo đến cửa vào bên ngoài. Một hàng năm người đều xuống phòng tập thể thao.
Sau khi đi vào trực tiếp đóng lại, lão Vương chỉ đứng bên cạnh xem.
Đây là lúc trước Kỷ Hi Nguyệt đã nói với ông, bởi vì Kỷ Hi Nguyệt muốn thử xem thực lực thật sự của cô và Triệu Húc Hàn. Không đến vạn bất đắc dĩ thì hy vọng lão Vương không cần giúp bọn họ.
Lão Vương hơi khiếp sợ, phải biết rằng khi cao thủ so chiêu, lúc nguy hiểm, cho dù ông muốn cứu thì phỏng chừng cũng sẽ rất khó.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt đứng ở mặt đông, hai lão gia hỏa đứng đối diện bọn họ, trong ánh mắt hai bên đều là sát khí.
“Tôn gia có thể xuất động nguyên lão tới giết tôi, tôi thật sự cảm giác vinh hạnh.” Triệu Húc Hàn đột nhiên nói.
Một lão già trong đó nói: “Chúng ta cũng không dự đoán được Triệu gia chủ mạnh như thế, hắc sát lệnh cũng không thể giết anh, chỉ có thể tự thân xuất mã.”
“Nguyên lão Tôn gia rất nhiều hả? Không sợ các ông có đi không có về sao?” Kỷ Hi Nguyệt nói.
“Ha ha ha!” Hai lão già nhìn nhau, sau đó cười ha ha.
Một người trong đó cười xong rồi sau đó nói: “Nguyên lão Tôn gia nhiều hơn Triệu gia một người, nhưng chỉ một người này đã làm Triệu gia không thể làm gì Tôn gia chúng ta.”
“Bây giờ Tôn gia âm thầm liên hợp với nguyên lão Triệu gia, chèn ép việc kinh doanh ở sáu đại khu của Triệu gia xuống, là vì muốn đánh tôi rớt đài à?” Triệu Húc Hàn lạnh lùng hỏi.
“Xem ra Triệu gia chủ đã biết. Tôn gia luôn luôn chỉ kinh doanh giết người. Chẳng qua nếu nguyên lão Triệu gia hợp tác với chúng ta, chúng ta cũng có thể mở ra con đường kinh doanh của tám đại khu.”
Kỷ Hi Nguyệt há to miệng, nói: “Đây không phải giống hổ hoạ bì hả?”
“Các nguyên lão Triệu gia càng thích Tôn gia chúng ta hơn Triệu gia chủ, xem ra Triệu gia chủ cũng đã uy hiếp đến sự tồn tại của bọn họ, nếu không họ cũng sẽ không đi bước này. Chẳng qua Triệu gia thanh to thế lớn, tổn thất một chút thì có sao đâu, xem như chút lòng thành.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.