Tần Hạo nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ngay sau đó nói: “Tôi có thể khai ra, nhưng tôi có một điều kiện.”
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta nhìn mình, lập tức nói: “Anh nói đi.”
“Tôi có thể gọi điện thoại cho mẹ tôi không?” Tần Hạo suy nghĩ rồi sau đó nói.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, ngay sau đó nhìn Ngô Phương Châu, Ngô Phương Châu lấy ra điện thoại đưa cho anh ta.
Tần Hạo nhận điện thoại, nói một tiếng cảm ơn, ngay sau đó đã kết nối.
“Tiểu Hạo! Có phải con đó không? Con ở đâu vật, rất nhiều cảnh sát tìm con, nói con phạm tội. Tiểu Hãn cũng đã xảy ra chuyện, rốt cuộc hai anh em con đang làm gì vậy hả?” Giọng người đàn bà bên kia rất sốt ruột, ngay sau đó khóc thút thít.
“Mẹ.” Yết hầu Tần Hạo hơi khô khốc.
“Tiểu Hạo, con trở về nhanh lên, rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?”
Đôi mắt Tần Hạo đỏ lên, yết hầu anh ta nghẹn lại, sau đó nói: “Mẹ, con trai bất hiếu, sau này mẹ phải tự chăm sóc bản thân cho tốt.”
“Cái gì! Tiểu Hạo, sao vậy hả? Con, con bị bắt hả?”
“Mẹ, trong ngăn kéo dưới giường ở nhà cũ còn có chút tiền lưu trữ, mẹ lấy đi dưỡng lão, đừng tiếp tục nhớ con và Tần Hãn nữa.” Nói xong anh ta trực tiếp cúp máy.
Kỷ Hi Nguyệt thấy anh ta cúi đầu, thân thể phát run, nước mắt nhỏ giọt xuống rớt trên mu bàn tay, nhưng lại không hề phát ra âm thanh thút thít nào.
“Sớm biết có bây giờ, hà tất làm lúc trước! Người một khi đã đi nhầm một bước thì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681959/chuong-1263.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.