Chương trước
Chương sau
“Đội trưởng Biên, anh quá khen, đả kích tội phạm, tôi cũng đạo nghĩa không thể chối từ. Giờ xin cho phép tôi chụp vài tấm ảnh.” Kỷ Hi Nguyệt cười rất nghịch ngợm.
“Được được được, đầu đề nhất định là của cô. Đúng rồi, tôi phải tìm đội trưởng Trương tới, anh ấy cũng vì Tần Hạo mà đã lâu rồi không ngủ ngon.” Nói rồi, đội trưởng Biên buông tay Kỷ Hi Nguyệt ra, lập tức gọi điện thoại cho đội trưởng Trương Cường.
La Hi bắt đầu dùng camera chuyên nghiệp quay chụp hình ảnh cảnh sát xuống cống thoát nước, những hình ảnh này đều sẽ trở thành tin tức.
Rất nhanh, mấy cảnh sát cõng Tần Hạo đang hôn mê lên. Mọi người nhìn thấy dáng vẻ Tần Hạo cũng đều thổn thức không thôi, Kỷ Hi Nguyệt và La Hi đều không ngừng chụp ảnh.
Sau đó đội trưởng Trương cũng tới, nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt, anh ấy lập tức mặt mày hớn hở, nói: “Vương Nguyệt, cô đã trở lại, chung quy tôi cảm giác trong lòng cũng an tâm. Lần trước nếu không phải cô nhắc nhở cái chuông đồ cổ kia thì tôi cũng không biết sẽ sứt đầu mẻ trán tới khi nào, cảm ơn cô. Lần này lại là cô phá án, tôi đại biểu tất cả cảnh sát ơ Cảng Thành cảm ơn người dân tốt như cô.”
Đội trưởng Trương làm một quân lễ với Kỷ Hi Nguyệt, dọa Kỷ Hi Nguyệt giật mình, vội nói: “Đội trưởng Trương, anh đừng khách sáo, tôi cũng có tư tâm, đây không phải vì việc đưa tin của tôi à.”
“Chưa thấy qua phóng viên nào liều mạng giống cô.” Đội trưởng Trương vỗ vai cô: “Ông chủ cô không tặng cô một phần thưởng người công tác kiệt xuất hả?”
“Đội trưởng Trương, anh cũng đừng giễu cợt tôi, tôi, tôi còn là phóng viên thực tập, ha ha.” Kỷ Hi Nguyệt gãi đầu, vẻ mặt dáng vẻ thiếu nữ, hoàn toàn khác với khi cô là Kỷ đại tiểu thư.
Mấy cảnh sát quen biết đều nói lên vài câu vui đùa, bắt được Tần Hạo, mọi người đều có thể thở phào nhẹ nhõm. Hơn nữa Kỷ Hi Nguyệt còn cho các cảnh sát một công lao lớn như vậy, sao có thể làm bọn họ không mừng được?
Tới cả tá phóng viên như vậy thì bọn họ cũng hoan nghênh.
Trước kia phóng viên chỉ biết dò hỏi tới cùng, chuyện phiền toái một đống lớn, đâu ai giống Kỷ Hi Nguyệt có thể giúp đỡ phá án, tuyên truyền đều là năng lượng chính nghĩa, làm cho cảnh sát bọn họ cũng thơm lây theo.
Việc ở đây ước chừng tốn hơn hai giờ của Kỷ Hi Nguyệt, lúc trở về đã hơn mười một giờ.  Đội trưởng Biên nói cô ngày mai tới sớm nhìn thẩm vấn Tần Hạo, bây giờ đã muộn, tự nhiên muốn để cô trở về nghỉ ngơi, lại còn muốn báo tin tức.
Bọn họ đều rất an tâm với tin tức Kỷ Hi Nguyệt phát ra, chúng sẽ không mang đến phiền toái cho cảnh sát bọn họ.
Kỷ Hi Nguyệt và La Hi trực tiếp về tiểu khu Phong Nhã, nhưng Triệu Húc Hàn lại không có về, làm Kỷ Hi Nguyệt sợ tới mức lập tức gọi điện thoại.
“Anh Hàn, anh không sao chứ? Còn đang bận hả?” Kỷ Hi Nguyệt điện thoại rồi vội hỏi.
Triệu Húc Hàn bên kia nói: “Không sao, bắt được một tên, lệnh giết màu đen bắt đầu rồi.” Nói rồi ở bên kia lạnh lùng hừ một cái.
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, hiểu ra, nói: “Trực tiếp đi công ty anh?”
“Không, là lúc anh và Tiêu Ân từ dưới lầu đi vào bãi đỗ xe đã giải quyết, bảo Long Bân đối phó mấy cái đồ giám sát và điều khiển kia là được rồi, anh muốn thẩm vấn tên này, còn đang ở trên công ty. Em về nhà rồi hả?” Triệu Húc Hàn hỏi.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười ngọt ngào, nói: “Vâng, em bắt được Tần Hạo, chờ lát nữa cho anh xem tin tức, còn đang biên tập lại.”
“Được, anh cũng sẽ trở lại rất nhanh.” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt ừ một tiếng, cúp máy rồi cùng La Hi xử lý tốt tin tức, gửi tới cho Lộc Hùng.
Lộc Hùng lần này đang ở trong WC, ngồi trên bồn cầu lướt di động, thấy tin tức của Vương Nguyệt gần đây, mở ra nhìn xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.