“Đây là dấu chân đàn ông. Xem ra Tần Hạo đã tới đây, cũng có khả năng anh ta trốn ở chỗ này.” Kỷ Hi Nguyệt tức khắc thu được tin tức. 
“Có người có thể ở đây?” La Hi không thể tin được. 
“Không biết, mở ra nhìn xem sẽ biết.” Kỷ Hi Nguyệt nói, ngay sau đó dùng sức kéo, cửa sắt phát ra một tiếng rên rỉ, kẽo kẹt mở ra. 
Kỷ Hi Nguyệt thấy trong lòng vui vẻ, chậm rãi kéo ra, mà khi cô kéo ra trong nháy mắt, ‘đoàng’ một tiếng súng vang lên, phát ra từ bên trong. 
Đôi mắt Kỷ Hi Nguyệt co rụt lại trong nháy mắt, thân thể nháy mắt đã hơi lướt ngang, trực tiếp buông tay, cửa sắt đã bị đóng lại lần nữa. 
Ngay sau đó, bên trong lại lần nữa nhanh chóng vang lên hai tiếng thương, kế tiếp yên lặng. 
“La Hi, nói cho anh Ngô chúng ta đã tìm được người.” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng nói, vừa rồi thật đúng là rất nguy hiểm, xuất kỳ bất ý. Cũng may cô là người tu luyện khí công, nếu không sẽ trực tiếp bị một súng bắn trúng. 
Sau khi cửa sắt đóng lại, Kỷ Hi Nguyệt nhìn bên kia, thông đạo này vẫn luôn đi thẳng phía trước, chính là hướng khu chợ, cũng chính là nơi ẩn thân có thể trốn sang hai bên. 
La Hi gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu, nhưng không có tín hiệu. Anh ấy nói: “Dưới này không có tín hiệu. Đại tiểu thư, chúng ta trực tiếp đi vào bắt người đi!” 
Kỷ Hi Nguyệt ngẫm lại cũng chỉ có thể như thế, nhưng không biết Tần Hạo có bao nhiêu viên đạn, nếu bắn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681949/chuong-1253.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.