Hạ Tâm Lan nhìn Thôi chỉ đạo, lại nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang cười tủm tỉm, nghĩ thầm nhất định là Tiểu Nguyệt thắng. Chứ nếu không sao mặt già của lão Thôi mặt già kinh ngạc và khó chịu vậy được.
“Kỷ tiểu thư, cô quá làm tôi giật mình.” Lão Thôi cuối cùng nở nụ cười, ngay sau đó duỗi tay để Kỷ Hi Nguyệt ngồi xuống.
Hạ Tâm Lan vội vàng cười tủm tỉm nhảy lại đây, vui mừng nói: “Lão Thôi, cháu cũng đã nói Tiểu Nguyệt rất lợi hại mà. Vết thương do dao gây ra của cháu sâu như thế mà cô ấy lập tức khiến cho cháu khôi phục luôn đó. Khi đó cháu đã cảm thấy Tiểu Nguyệt thật là lợi hại, quá làm cháu hâm mộ.”
“Đúng vậy, rất lợi hại, dọa ông già như chú giật cả mình.” Thôi chỉ đạo lập tức cười ha hả, nói: “Tiểu Nguyệt à, cô rất ổn, có điều đi vào tổ chức bí mật quốc gia cũng có rất nhiều quy củ. Chẳng qua năng lực này của cô đã có thể có đặc quyền, nhưng nhớ lấy, cho dù quốc gia bảo vệ cô thì cô cũng không thể giết người vô tội lung tung.”
Kỷ Hi Nguyệt lập tức gật đầu, nói: “Cháu biết. Lão Thôi, cháu sẽ không làm thế đâu. Chỉ là cháu muốn quen thêm vài người biết khí công, có thể làm vài chuyện cho quốc gia thôi.”
“Tốt, rất tốt.” Lão Thôi vui mừng, nói: “Lần này không đến không công, chẳng qua Tiểu Nguyệt, khí công của cô rất đặc biệt.”
“Cháu cũng không biết vì sao sẽ đặc biệt vậy nữa, hy vọng có thể trợ giúp càng nhiều người hữu dụng.”
Lão Thôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681938/chuong-1242.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.