Kỷ Hi Nguyệt và Tiêu Ân nhìn Long Bân đứng yên cạnh cửa sổ thật lâu, lâu đến mức Thiết Quý Hoành cũng đi ra gọi bọn họ dùng cơm trưa, lúc ấy anh ấy vẫn đang rối rắm.
“Long Bân, ăn cơm. Đừng nghĩ nữa, không có ai ép anh hết, thật đó!” Kỷ Hi Nguyệt cười: “Chỉ là nói cho anh nguyên nhân tôi không thể giúp anh thôi.”
Long Bân gật đầu, nói: “Đại tiểu thư, là tôi không hiểu chuyện, tôi hiểu được. Thật ra bốn ám vệ chúng tôi chưa từng suy nghĩ loại chuyện này. Rốt cuộc chúng tôi đều cho rằng nguyên lão và gia chủ là một thể.”
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Chúng tôi hiểu mà. Bây giờ nói ra chỉ vì để ngừa vạn nhất, rốt cuộc ai cũng không biết chuyện tương lai đúng không? Lỡ đâu các nguyên lão thật sự không thể tiếp nhận việc Triệu Húc Hàn trái ý bọn họ, vậy nhất định đều sẽ đứng ở phía đối lập. Tôi chỉ nghĩ đến lúc đó quan hệ giữa chúng ta sẽ không quá khó coi mà thôi.”
Không biết vì sao Long Bân cảm thấy rất khó chịu trong lòng, Kỷ Hi Nguyệt là người thứ nhất khiến anh ấy cảm thấy anh giống một con người. Cho nên thời gian theo cô ngắn ngủi không đến hai tháng kia, anh ấy đã thật sự quá vui vẻ. Anh ấy cảm giác mình có máu có thịt chứ không phải con rối nghe lệnh làm việc.
Nguyên lão chỉ có huấn luyện và mệnh lệnh với bọn họ. Nếu không phải bốn người họ là người xuất sắc nhất trong đó thì kết cục cuối cùng sẽ thế nào, mọi người đều không dám
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681910/chuong-1214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.