Chương trước
Chương sau
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn trở lại phòng. Triệu Húc Hàn không nói gì cả, cả người vẫn rất lạnh, có thể thấy được lời Úy Mẫn Nhi nói với anh có đả kích và ảnh hưởng rất lớn.
“Anh Hàn, anh nghỉ ngơi chút đi, đừng nghĩ quá nhiều. Giờ đã biết kẻ địch là ai, cũng coi như là một tiến bộ rồi đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt an ủi.
“Được rồi, anh không sao. Anh đi ngủ một lát, em đi tìm Long Bân đi, anh ấy nói muốn tìm em.” Triệu Húc Hàn lộ ra một nụ cười miễn cưỡng.
Kỷ Hi Nguyệt hôn lên mặt anh một cái rồi rời đi, cô biết phải cho anh thời gian tiêu hóa, rốt cuộc đây là chấp niệm từ khi anh tám tuổi tới nay. Thật ra sao cô không thầm phẫn nộ cho được, rốt cuộc mẹ cô cũng vì chuyện này mà bị chết.
Đóng lại cửa phòng, cô đi phòng huấn luyện, nhìn thấy Tiêu Ân cũng ở đó, cô nhịn không được buồn cười, lắc đầu.
Mới vừa đi đến phía máy chạy bộ, đột nhiên Tiêu Ân nhào tới, tiến hành đột nhiên tập kích với cô.
Kỷ Hi Nguyệt nháy mắt đã bùng nổ khí tức, trực tiếp xoay người một cái, đá một chân ra ngoài.
Ngay sau đó, Tiêu Ân kêu lên một tiếng, trực tiếp bị Kỷ Hi Nguyệt dùng một chân đá ra ba mét, sau khi đứng yên đã trượt năm mét về phía sau.
“Không tồi đâu.” Kỷ Hi Nguyệt cười với anh ấy.
Tiêu Ân kết thúc công việc, dở khóc dở cười, nói: “Đây mà cũng gọi là không tồi. Đại tiểu thư, cô cũng quá lợi hại.”
“Anh đã rất không tồi, chờ chút tôi sẽ giúp anh nâng cao. Đúng rồi, cậu chủ anh cũng biết rồi, rất mừng đó! Tiêu Ân, sau này mặc dù gặp tình huống thế nào thì anh cũng sẽ không phản bội cậu chủ anh chứ?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày nhìn anh ấy, nói.
Sắc mặt Tiêu Ân lập tức nghiêm túc, nói: “Đương nhiên, tôi sống là người của cậu chủ, chết là quỷ của cậu chủ. Nếu phản bội, tôi sẽ vĩnh thế không được siêu sinh.”
“Được, không cần anh phát thề độc đâu. Chỉ là Tiêu Ân này, đường sau này cậu chủ anh đi có thể rất nguy hiểm.” Kỷ Hi Nguyệt nhẹ giọng nói.
Tiêu Ân gật đầu, nói: “Tôi hiểu, do phía nguyên lão đúng không?”
“Xem ra anh cũng không ngốc. Lần này việc của mười sát thủ giỏi của Tôn gia, các nguyên lão đều sẽ không hỗ trợ, họ đang bức anh Hàn không thể ở bên tôi. Nhưng anh biết anh Hàn rồi đó, chúng tôi sẽ không chia tay, cho nên vì thế điều này đã khiêu chiến quyền uy của những người bên trên ở Triệu gia, con đường sau này nhất định sẽ không quá thoải mái.” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Sắc mặt Tiêu Ân ngưng trọng, ngay sau đó nói: “Đại tiểu thư, tôi tin tưởng cô cũng sẽ không rời bỏ cậu chủ. Chỉ cần hai người ở bên nhau, tôi tin nhất định sẽ khá lên. Tiêu Ân tôi thề sống chết đi theo hai vị chủ nhân!”
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Tôi cũng tin tưởng anh. Anh yên tâm, tôi cảm thấy sau này chúng ta sẽ càng ngày càng tốt. Tuy con đường khúc chiết, nhưng tiền đồ là rạng ngời! Ha ha.”
“Tôi tin tưởng đại tiểu thư!” Tiêu Ân thật sự tin tưởng Kỷ Hi Nguyệt. Mặc kệ tiên đoán và lời nói của cô thế nào, nếu cô nói sau này sẽ tốt thì nhất định sẽ tốt.
Thật ra lần này Kỷ Hi Nguyệt thật sự không biết. Nhưng cô biết một điều, chỉ cần chính cô cũng đủ mạnh thì không có điều gì không có khả năng.
Tiếp theo, hai người huấn luyện tu luyện thêm, chính là một buổi sáng, ngay sau đó đã nhìn thấy Long Bân đi vào.
“Long Bân, anh Hàn nói anh tìm tôi?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy Long Bân đi qua.
Long Bân tức khắc khá xấu hổ, sờ đầu, nói: “Đúng vậy, đại tiểu thư, có thể giúp tôi chút không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt, nói: “Khí công?”
“Ừm, tôi cảm giác mình đang ở một bình cảnh, nhưng vẫn không có thể phá tan. Lúc trước tôi vẫn luôn không chú ý tới là đại tiểu thư hỗ trợ làm tôi cảm giác được, tôi hẳn còn có thể mạnh hơn một ít, cho nên tôi cần đại tiểu thư trợ giúp.” Long Bân lộ ra ánh mắt khẩn cầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.