Chương trước
Chương sau
Thiết Quý Hoành cười nói: “Nếu rõ ràng như vậy thì cũng không gọi là nhà an toàn rồi. Chúng ta đi trước rồi hãy nói.”
Nói xong thì anh ta bắt đầu đi trên nền tuyết. Kỷ Hi Nguyệt đội cái mũ thật dày và kéo sát quần áo vào, cảm thụ mùa đông ở mùa hè, cảm giác vẫn rất thần kỳ.
Chẳng qua cô cũng không lạnh, cảm thấy hơi lạnh, cô vận khí công, cả người lại ấm lên. Cô thầm nghĩ sau này mùa đông muốn ăn mặc phong độ thiếu vải cũng sẽ không sợ lạnh nữa.
Bởi vì là lưng chừng núi, đa số phạm vi nơi này đều giống như một sân bằng phẳng, đi lại cũng rất thuận tiện, có lẽ chỉ có mùa đông tuyết lớn, hoặc là lúc có tuyết lở thì nơi này mới thật nguy hiểm.
“Thấy chưa?”  Đi thêm một lát, Thiết Quý Hoành chỉ hướng những vách núi.
Kỷ Hi Nguyệt mở to mắt nhìn, thấy vẫn là một vùng tuyết trắng, nhưng rất nhanh cô đã phát hiện có gì đó không đúng. Tuyết căn bản không thể nào thẳng đứng bám vào trên vách núi đá lâu như vậy, thế nên nhìn kỹ, kia căn bản là tuyết giả, cũng không biết là làm bằng chất liệu gì mà nhìn qua giống y như thật, nhưng có tia sáng chiết xạ lập tức lộ ra bất đồng.
“Chẳng lẽ những thứ kia chính là?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy mở rộng tầm mắt, rất kinh ngạc và vui mừng hỏi Thiết Quý Hoành. Thật sự loại thiết kế này quá mạnh mẽ, cũng thật làm cho người ta cảm thấy không thể tin nổi.
“Đúng, em nhìn kỹ xem, thật ra mỗi một khoảng cách sẽ có một nhà an toàn. Đây chỉ là bên ngoài, bên trong có thể nói đều là nhà cao cấp, thế nên Úy Mẫn Nhi nhất định nghĩ đến ở chỗ này tránh né một thời gian ngắn, hoặc là nói còn đang suy nghĩ mưu kế.” Thiết Quý Hoành cười lạnh, nói.
“Mưu kế gì? Chẳng lẽ chờ chúng ta bên ngoài bị giết rồi thì cô ta có thể ra ngoài?” Kỷ Hi Nguyệt nhún vai, nói.
Thiết Quý Hoành cười nói: “Cũng không phải không có khả năng. Cô ta biết chúng ta muốn giết cô ta nên chắc chắn sẽ đi trốn, nhưng nhất định sẽ cho người tiếp tục giết chúng ta. Nếu không cho dù cô ta ra ngoài thì cũng sẽ bị chúng ta tìm được.”
“Mười sát thủ Tôn gia cũng bị chúng ta giết, cô ta còn có thể thuê người nào nữa?” Kỷ Hi Nguyệt khinh bỉ nói.
Thiết Quý Hoành lập tức lắc đầu, nói: “Có thể tiêu diệt từng bộ phận. Lần này có Tiểu Nguyệt em ở đây, nếu không có em, anh và Triệu Húc Hàn không chết cũng sẽ bị thương, thế nên không thể khinh địch.”
Vẻ mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi nghiêm túc, biết Thiết Quý Hoành nói không sai, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn.
“Nếu không có bất ngờ thì nhất định Úy Mẫn Nhi và mẹ cô ta đã bàn bạc xong, có lẽ người tiếp theo ra chiêu chính là mẹ cô ta.” Thiết Quý Hoành cười lạnh nói.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức hưng phấn, nói: “Được, em muốn xem độc phụ ác độc kia rốt cuộc có cao chiêu gì.”
“Độc phụ? Đúng là thích hợp người đàn bà kia. Sao Thiết gia bọn anh lại có loại phụ nữ này nhỉ? Chẳng trách khi đó nhánh bọn họ bị lão tổ tông đuổi ra ngoài, rắp tâm bất chính.” Thiết Quý Hoành nói.
Hai bên vừa nói vừa nhích tới gần nhà an toàn kia, đến gần mới biết tường ngoài căn bản không phải là tuyết, đều là giả, sờ lên giống như thủy tinh.
“Người ở bên trong hả? Sao mở ra được?” Kỷ Hi Nguyệt sờ thủy tinh, cảm giác chẳng thể tìm ra ngay cả cái cửa.
Thiết Quý Hoành nói: “Anh cũng không biết, nhưng nhất định là có cửa. Có điều cửa đều là công nghệ cao, cần thủy tinh thể của chủ nhân mới có thể phân biệt, nếu không không thể nào mở ra.”
“Vậy chúng ta tới làm gì? Căn bản không mở cửa được, làm sao bắt được Úy Mẫn Nhi?” Kỷ Hi Nguyệt thật sự có hơi không hiểu, nhìn Thiết Quý Hoành: “Chẳng lẽ anh mang đạn tới nổ tung hả?”
Khóe miệng Thiết Quý Hoành hơi co giật, nói: “Xem thử trước, có lẽ có cách.”
Khuôn mặt Kỷ Hi Nguyệt hơi đen lại, chạy tới chẳng qua chỉ để thử thôi, hoàn toàn không có nắm chắc.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.