Khuôn mặt Triệu Húc Hàn vốn lãnh khốc, nhưng vì câu nói này của Kỷ Hi Nguyệt mà anh suýt chút bật cười, nhìn dáng vẻ cười khổ của Thiết Quý Hoành, áp lực nội tâm vừa nãy đã khá hơn nhiều.
Thiết Quý Hoành nhìn Kỷ Hi Nguyệt, cười khổ nói: “Tiểu Nguyệt, Thiết gia anh cũng không yếu vậy đâu, ít nhất có ba người luyện khí công có thể hỗ trợ.”
“Ba người, đã cộng thêm anh hả?” Kỷ Hi Nguyệt bĩu môi nói.
“Không có, ba lão già.” Thiết Quý Hoành hơi đắc ý: “Là trụ cột của Thiết gia anh.”
Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt sáng lên, nói: “Ồ, rất lợi hại hả? Mạnh bao nhiêu, so với anh thì sao?”
Thiết Quý Hoành nhìn Triệu Húc Hàn nói: “Hẳn là lợi hại gấp ba so với anh, dù sao anh cũng không quá ba chiêu dưới tay họ.”
“Lợi hại vậy ư?” Kỷ Hi Nguyệt trợn to hai mắt, cảm thấy có phải cô đã đánh giá thấp thực lực người luyện khí công thế giới không, còn tưởng rằng bản thân đã vô địch thiên hạ rồi, thật đúng là hơi ấu trĩ.
Thiết Quý Hoành gật đầu, nói: “Hẳn là gấp hai Triệu gia chủ.”
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Vậy đoán chừng ba lão già của nhà anh có thực lực tương đương với nguyên lão của Triệu gia chúng tôi. Tuổi tác cũng trên năm mươi?”
Thiết Quý Hoành nói: “Không sai, nhưng bọn họ đặc biệt bảo vệ gia chủ tôi đây, chứ không phải mấy lão già muốn lấn áp quyền lực gia chủ như của anh.”
“Xía, vậy sao lúc anh gặp nguy hiểm như vậy, sao họ không đến cứu anh?” Kỷ Hi Nguyệt lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681878/chuong-1182.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.