Chương trước
Chương sau
Thiết Quý Hoành nhìn gương mặt tuấn tú đau khổ của Triệu Húc Hàn, thở dài nói: “Trong cuộc sống, điều khó nghĩ ra nhất chính là vấn đề tình cảm. Có tình cảm cả đời cũng rất khó buông xuống, có thù hận cũng sẽ đi theo cả cuộc đời.” Anh ta nói một câu đầy triết lý.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ta, cảm giác người đàn ông này dường như cũng trải qua vấn đề lớn trong tình cảm, nếu không cũng sẽ không cảm thán được nhiều thế.
Triệu Húc Hàn ngẩng đầu nhìn Thiết Quý Hoành rồi nói: “Cảm ơn!”
Thiết Quý Hoành cười nói: “Không cần cảm ơn tôi, tôi cũng chỉ trao đổi thôi. Chẳng qua lấy điều kiện này để đổi lấy Tiểu Nguyệt vì tôi bạc cả tóc, tôi vẫn cảm thấy rất vui vẻ.”
Ánh mắt Triệu Húc Hàn sắc như kiếm, lập tức nói: “Anh đừng có nằm mơ, Tiểu Nguyệt sẽ khôi phục tóc đen.”
Kỷ Hi Nguyệt cũng lập tức gật đầu, nói: “Anh Thiết, anh đừng tự đa tình. Chẳng qua là em không khống chế được thôi, anh chớ suy nghĩ quá nhiều. Trong lòng em chỉ có anh Hàn, còn anh, đời này nhiều nhất cũng chỉ là anh trai em.”
Thiết Quý Hoành lập tức bẹp miệng, ngay sau đó cười khổ không thôi, nói: “Nếu như tôi ước các người chia tay, các người có nguyền rủa tôi không?”
“Có!” Hai người đồng thanh, ngay sau đó ba người đều nở nụ cười. Mặc dù giữa nam nữ sẽ có mâu thuẫn, nhưng ba người đều là người rộng lượng, đều đã trải qua quá nhiều chuyện, cho nên thật ra thì cũng có thể nhìn thoáng, thản nhiên đối mặt.
Quan hệ như vậy vẫn tốt hơn loại người lén lén lút lút, ngấm ngầm đâm sau lưng, cuối cùng ngay cả chết như thế nào cũng không biết.
Rất nhanh, trực thăng hạ xuống, ba người xuống máy bay. Thiết Quý Hoành giống như không có chuyện gì, cũng không nhìn ra bị thương, chẳng qua vẫn hóa trang ra vẻ quấn băng mà thôi.
Một nhúm tóc trắng của Kỷ Hi Nguyệt hơi chói mắt, nhưng đúng như cô nói, nhìn qua vô cùng có cá tính. Ở Paris thời thượng, như vậy cũng không có gì ngạc nhiên, ngược lại cảm thấy rất đẹp và có phong cách phương tây.
Chẳng qua Kỷ Hi Nguyệt muốn nghỉ ngơi một lát, chờ tới khi cô cảm thấy có tinh thần sẽ chữa trị. Nếu không gương mặt ghen tuông của Triệu Húc Hàn sẽ bày ra trước mặt cô, không biến mất.
Bạc đầu vì người đàn ông khác, đoán chừng Triệu Húc Hàn có cảm giác bị đội nón xanh.
Nhưng Kỷ Hi Nguyệt không biết rằng cũng bởi vì lần này, mà Thiết Quý Hoành yêu thương cô cả đời không quên. Trong những tháng năm dài đằng đẵng sau này, người đàn ông này giống như anh trai cô, vẫn luôn che chở cô, cưng chiều cô.
Mặc dù cô không phải người phụ nữ của anh ta, nhưng lại có được sự công nhận từ nơi sâu thẳm trong nội tâm của anh ta, cũng khiến cho quan hệ của Triệu Húc Hàn và Thiết Quý Hoành gần thêm một bước, gần giống quan hệ của Cố Cửu và Triệu Húc Hàn.
Chẳng qua Cố Cửu là người anh em trong thế giới thực, còn Thiết Quý Hoành càng như người anh em trong thế giới bí mật.
Sau ki ba người xuống máy bay, Thiết Quý Hoành trực tiếp rời đi, bởi vì tình trạng vết thương đã tốt lên, tự nhiên có rất nhiều chuyện phải nhanh xử lý. Còn Triệu Húc Hàn cũng phải cùng người Triệu gia hội họp, muốn trợ giúp Thiết Quý Hoành đối phó Quốc tế Úy Lam.
Kỷ Hi Nguyệt thì trở lại phòng khách sạn, đến nơi đã bắt đầu ngủ.
Chờ khi Kỷ Hi Nguyệt tỉnh lại đã là hơn mười hai giờ khuya, bầu trời bên ngoài đầy sao, thế mà cô lại ngủ một mạch từ ban ngày tới nửa đêm.
Điều này cho cô biết cơ thể của mình thật sự đã quá sức. Sau khi ngủ một giấc, cô cảm giác tinh thần quả thật tốt hơn rất nhiều. Ngay sau đó cô đi tới trước gương, nhìn một nhúm tóc trắng trong gương, cô từ từ vận chuyển khí công vào.
Không tới năm phút, mắt thấy tóc bạc đã biến thành tóc đen, khóe miệng cô cong lên, có cảm giác mình không gì không làm được.
Đi ra khỏi phòng, cô thấy Triệu Húc Hàn nằm ngủ trên ghế sô pha, máy tính còn mở trên mặt bàn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.