Tiêu Ân thở phào nhẹ nhõm, nghĩ thầm thật may mắn, cậu chủ không ghen đến nỗi như thế, anh ấy còn tưởng rằng lại sắp có áp suất thấp, nói đồng ý rồi vội vàng đi sắp xếp.
Nửa giờ sau, mọi người đều ở trên máy bay. Triệu Húc Hàn ngồi ở ghế điều khiển phụ, Kỷ Hi Nguyệt muốn ngồi cùng Thiết Quý Hoành ở ghế sau.
Thiết Quý Hoành nhìn khuôn mặt đen nhánh kia của Triệu Húc Hàn, anh ta nở nụ cười, nhưng Kỷ Hi Nguyệt muốn thì anh ta cũng vui vẻ nhận, cũng chỉ có thể để Triệu Húc Hàn không vui.
Thiết Quý Hoành nghĩ thầm nếu cánh tay này của anh ta không tốt lên, vậy có phải Kỷ Hi Nguyệt sẽ áy náy cả đời không, rồi sẽ thường xuyên chăm sóc anh ta? Triệu Húc Hàn có lẽ sẽ tức giận tới chết nhỉ?
Máy bay bay lên không, Kỷ Hi Nguyệt vì Thiết Quý Hoành nên ăn sớm hơn. Rốt cuộc tiêu hao quá lớn, cần phải bổ sung, Thiết Quý Hoành cười nở hoa, Triệu Húc Hàn ngay cả đầu cũng không quay lại.
“Anh Hàn, anh cũng ăn một phần sandwich đi.” Kỷ Hi Nguyệt nói với Triệu Húc Hàn.
“Anh không đói.” Triệu Húc Hàn lạnh giọng nói.
“Vậy sữa bò thì sao?” Kỷ Hi Nguyệt lại đưa sữa bò qua, Triệu Húc Hàn nói: “Anh không cần, trở về bên kia ăn, em uống đi.”
Kỷ Hi Nguyệt mím môi vâng một tiếng, tự ăn một chút, sau đó nói với Thiết Quý Hoành: “Anh Thiết, tay anh đau lắm hả?”
“Vẫn ổn, vẫn có thể chịu đựng.” Tuy Thiết Quý Hoành nói như vậy nhưng khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681827/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.