Chương trước
Chương sau
Mỹ Á rất nhiệt tình tán gẫu cùng Kỷ Hi Nguyệt, còn muốn xin số điện thoại của Kỷ Hi Nguyệt, đợi lúc cô ấy thấy vết máu trên váy Kỷ Hi Nguyệt thì vội la lên: “Trời ơi, Kỷ tiểu thư, cô bị thương sao lại không xử lý vậy.”
Nói xong cô ấy lập tức gọi bác sĩ, Kỷ Hi Nguyệt vội giữ chặt cô ấy, nói: “Không cần đâu, tôi không sao, tôi đi vào phòng vệ sinh một lát.” Nói xong Kỷ Hi Nguyệt lập tức đứng lên đi phòng vệ sinh.
Trong toilet, Kỷ Hi Nguyệt nhìn chính mình trong gương, quả thật rất nhếch nhác và trên váy cũng dính đầy vết máu, dĩ nhiên trên đó cũng có máu của cô, còn những vết máu khác dính vào nhiều nhất chắc là lúc cô đỡ Thiết Quý Hoành.
Giờ phút này cô đã không cảm giác được đau đớn trên miệng vết thương. Sau đó cô quan sát thấy không có ai, tự mình vén váy lên xem bên hông, phát hiện miệng vết thương bên hông chỉ còn lưu lại màu hồng nhạt, gần như cũng không nhìn thấy vết tích bị ám sát.
Kỷ Hi Nguyệt thở hắt ra, đồng thời cảm giác được khí công mạnh mẽ, nhớ lại cảnh tượng lúc trước, trong lòng cô vẫn còn sợ hãi.
May mà lúc nữ sát thủ đâm tới, trong nháy mắt cô có thể cảm nhận được hơi thở âm lãnh, điều này nói rõ độ cảm giác và độ mẫn cảm thân thể của cô với nguy hiểm rất mạnh, đây là trình độ rất cao, khiến trong lòng cô rất vui mừng, bởi vì kể từ đó, cô sẽ biết trước nguy hiểm đến, cũng có thể kịp thời né tránh.
Nếu mới vừa rồi cô không có bất kỳ phản ứng thì chỉ sợ bụng sẽ bị nữ sát thủ đâm trúng, nếu vậy thì cô thật sự sẽ lành ít dữ nhiều. Rốt cuộc dưới tình huống nhiều hành khách như vậy, nếu bị thương nặng thì thật sự rất khó lường trước hậu quả.
Cô dùng nước lau sơ qua vết máu trên váy, để nhìn qua không khủng bố như vậy, sau đó sửa sang đầu tóc mình trong gương rồi đi ra ngoài.
Lúc đi ra thấy Mỹ Á đi tới đi lui gọi điện thoại trên hành lang, hai vệ sĩ đã không thấy một người, hẳn là giúp cô ấy đi làm việc.
Cô ngẩng đầu nhìn đèn phòng giải phẫu, đèn vẫn sáng, suy cho cùng cánh tay Thiết Quý Hoành tổn hại mức độ rất lớn, đoán chừng phải nối rất nhiều kinh mạch và mạch máu, trong khoảng thời gian ngắn không thể nào ra được.
Sau khi cô nói với Mỹ Á một tiếng thì đi ra bên ngoài, thấy một đám cảnh sát đi vào, cầm đầu chính là một người nước ngoài râu hoa râm, vẻ mặt rất khẩn trương, bước đi cũng vội vã.
Bọn họ cũng nhìn cô một cái, nhưng không có nói gì, mà là đi vào phía phòng phẫu thuật, chắc là đi tìm Mỹ Á.
Bên ngoài bệnh viện trời đã tối đen, chỉ còn lại ánh sáng đèn đường, nơi đây cách nơi xảy ra chuyện lúc nãy không xa. Kỷ Hi Nguyệt thở dài, làm sao cũng không nghĩ tới du lịch có một ngày mà lại xảy ra chuyện lớn như vậy.
Thiết Quý Hoành bị thương vì cứu cô, cô cũng không có thể bỏ đi được. Cô nghĩ thầm đợi sau khi phẫu thuật xong, tốt nhất cô sẽ giúp anh ta chữa trị thêm vài lần, như vậy cô mới có thể hơi chút an tâm.
Nhìn thời gian, đã hơn một tiếng trôi qua, Triệu Húc Hàn nói tới đây, nhưng máy bay trực thăng nhanh nhất chắc cũng phải hai tiếng. Cô đi trở về hành lang phòng phẫu thuật, quả nhiên thấy mấy cảnh sát kia và Mỹ Á đang trao đổi.
Ngay sau đó Mỹ Á nhìn thấy Kỷ Hi Nguyệt đi về bên này, lập tức vẫy tay với cô. Kỷ Hi Nguyệt đi tới, các cảnh sát lại hỏi lần nữa, Kỷ Hi Nguyệt chỉ có thể trả lời. Bây giờ thứ cô lo lắng nhất chính là camera, những hành khách kia không nhất định có thể nhìn ra cô biết khí công, nhưng trên camera nhất định có ghi lại.
Chẳng qua lúc trước Thiết Quý Hoành đã nói anh sẽ thu lại camera, cũng không biết Mỹ Á có lấy được camera không.
Cô thật sự không nghĩ đến việc che giấu khí công sẽ để chuyện này xảy ra. Xem ra rất khó tiếp tục dấu diếm nữa, cô phải về nước sớm chút, sau đó tham gia tổ chức bí mật quốc gia mới được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.