“Chuyện này chắc không thể nào? Triệu gia và Thiết gia ở Tây Âu cũng lâu rồi, làm ăn hẳn cũng rất bền vững, sao nói phá sản là phá sản được?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy Thiết Quý Hoành hơi phóng đại. 
“Nếu thật sự là vậy thì anh cũng sẽ không ra ngoài vì Thiết gia kiêu ngạo. Lấy thực lực Thiết gia bọn anh, sống cuộc sống không buồn không lo nhất định không thành vấn đề, vì sao bây giờ anh phải ra ngoài?” Thiết Quý Hoành cười khổ một tiếng: “Chính là cảm thấy dã tâm Úy gia càng lúc càng lớn.” 
Kỷ Hi Nguyệt nhìn Triệu Húc Hàn, cô cũng không rõ chuyện ba nhà ở Châu Âu rốt cuộc đã ăn sâu bén rễ m thế nào, nhưng nếu thế chân vạc của ba nhà bị phá hỏng thì nhất định không thể để Úy gia mạnh lên. 
“Khẩu vị của Thiết Thiên Hoa và Úy Mẫn Nhi còn lớn hơn đàn ông.” Thiết Quý Hoành nói: “Thật ra có lẽ tôi biết một vài ý nghĩ của Thiết Thiên Hoa.” 
Kỷ Hi Nguyệt và Triệu Húc Hàn nhìn về phía anh ta. 
Thiết Quý Hoành nói: “Tôi và cha tôi đã bàn về chuyện của Thiết Thiên Hoa. Lúc đó cha tôi nói quan hệ máu mủ của Thiết Thiên Hoa với dòng chính Thiết gia chúng tôi đã rất nhạt, cho nên tới nay rất kham khổ. Năm đó đời của cha Thiết Thiên Hoa muốn trở lại trong thể hệ Thiết gia chúng tôi nhưng bị các tổ tông từ chối. Từ đó tới nay, chi kia của bọn họ không chỗ để đi, chịu không ít khổ.” 
Thiết Quý Hoành thở dài, nói: “Thiết Thiên Hoa lớn lên xinh 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681773/chuong-1077.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.