Triệu Phiên Vân vô cùng biết ơn, đưa bọn họ rời đi. Trước khi đi, mọi người đều biết rất nhiều chuyện phải giữ bí mật, đây cũng là vì an toàn của mọi người. 
Triệu Phiên Vân lái xe đưa bọn họ đi. Trên xe, Kỷ Hi Nguyệt nắm chặt tay Triệu Húc Hàn, nói: “bây giờ đã cảm giác khỏe hơn chưa?” 
“Tạm được, nhưng trở về vẫn cần phải điều chỉnh một chút. Em nhớ phải ngủ cho ngon, có lẽ nửa đêm lại phải đi qua.” Triệu Húc Hàn nói. 
“Hẳn là sẽ không. Em cảm thấy coi như thím còn chưa ổn thì cũng sẽ không đau như vậy, vừa rồi em đã dùng khí công rất lợi hại để trị.”  Kỷ Hi Nguyệt nói. 
Triệu Húc Hàn sững sờ, lập tức nói: “Nếu là như vậy thì tốt. Vốn nghĩ chuyện Úy Mẫn Nhi bức hôn còn phải kéo dài mấy ngày, không thể ở cùng em. Bây giờ xem ra chú đã đổi ý, hơn nữa chú nói cho anh chú sẽ ủng hộ anh cả đời, cho nên anh sẽ có thời gian đi thăm các quốc gia ở châu Âu với em. 
“Oa, thật hả?” Kỷ Hi Nguyệt lập tức kinh ngạc và vui vẻ, nói. 
Triệu Húc Hàn gật đầu, nói: “Đương nhiên là thật, lần này nhờ có em tới, không nghĩ tới chuyện lại xoay chuyển, em thật sự quá may mắn.” 
“Hì hì. Đương nhiên, cho nên sau này nhớ có khó khăn gì cũng phải nói cho em, có lẽ em ra tay là có thể dễ dàng làm xong!” Tức khắc Kỷ Hi Nguyệt vểnh đuôi lên tận trời. 
Triệu Húc Hàn nhìn cái miệng nhỏ nhắn đang ríu rít của cô. Anh rất động 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681758/chuong-1062.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.