Thiết Quý Hoành trầm tư một lúc, sau đó nghiêm túc nhàn nhàn nói: “Tiểu Nguyệt, chuyện không có bằng chứng tốt nhất đừng ăn nói lung tung, sẽ hại chết người đấy.”
“Ồ, tôi cứ tưởng anh Thiết là chủ nhân của Thiết gia, sẽ biết ngọn ngành câu chuyện chứ! Thì ra cũng như nhau cả thôi.” Trên mặt Kỷ Hi Nguyệt lộ ra vẻ mất hứng, còn có nét ngây thơ vô tội.
Thiết Quý Hoành dở khóc dở cười: “Tiểu Nguyệt, cô cũng biết người cô đang hỏi là bà cô của tôi, vậy cô cảm thấy tôi có thể nói không?”
Kỷ Hi Nguyệt bật cười hì hì, gãi đầu đáp: “Nói cũng phải nhỉ. Chỉ có tôi là ngốc nghếch, cứ xem anh là anh trai của mình, nên mới dám hỏi. Không ngờ lại tới mức này. Tôi đúng là ngốc thật. Anh Thiết, xem như chưa nghe thấy gì nhé.”
Dáng vẻ của Kỷ Hi Nguyệt không khác gì một kẻ ngốc, còn ngu ngơ cười vài tiếng, nói: “Có điều anh Thiết này, anh với anh Hàn tôi có xích mích gì đúng không?”
“Đâu có. Bà cô tôi đã gả vào Triệu gia thì đã là người của Triệu gia, hơn nữa quan hệ với Thiết gia chúng tôi cũng không quá lớn, chỉ cần không xuất hiện hiểu lầm có tính nguyên tắc, mối quan hệ giữa hai nhà vẫn rất bình thường.”
Trong lòng Thiết Quý Hoành lúc này rất hỗn loạn, không thể hình dung được cảm giác của mình dành cho Kỷ Hi Nguyệt. Có vẻ như tâm tình của người phụ nữ này rất phức tạp, liên tục thay đổi, khiến anh ta không thể nào nắm bắt được.
“Ồ ồ, mấy chuyện tôi vừa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681706/chuong-1010.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.