Khóe miệng Kỷ Hi Nguyệt khẽ cong lên, hi vọng là tên Triệu Vân Sâm vẫn còn có ích.
Trong lúc hai người uống canh, bên ngoài vang lên tiếng mở cửa. Kỷ Hi Nguyệt vội đặt chén canh xuống, lật đật chạy ra ngoài. Triệu Vân Sâm thấy vậy liền đảo mắt xem thường.
Nhưng ngay sau đó, cảm giác khó chịu lại bao phủ lên tâm trạng của cậu. Trước đây Kỷ Hi Nguyệt chỉ đối xử như vậy với một mình cậu. Những lúc đi chơi, cô thường lấy hoa quả đút cho cậu và giúp cậu rót rượu. Đến lúc cậu uống say rồi, cô còn giúp cậu lấy canh giải rượu.
Vậy mà vừa chớp mắt, người trong lòng cô đã không còn là cậu nữa. Sao cậu lại ngốc nghếch như vậy nhỉ, bỏ lỡ một Kỷ Hi Nguyệt có tiềm năng như bây giờ mà không biết quý trọng!
Nhưng không sao, bọn họ chỉ mới hai mươi mốt tuổi thôi, vẫn còn thời gian chán.
Cậu ta không tin Kỷ Hi Nguyệt sẽ gả cho một lão già như chú ba, lớn hơn cô hẳn sáu tuổi!
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt mà nghe được tiếng lòng của Triệu Vân Sâm lúc này, chắc hẳn Triệu Vân Sâm sẽ không biến thành đầu heo đơn giản như vậy nữa.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, đầu óc Triệu Vân Sâm đúng là khác người. Triệu Húc Hàn mới hai mươi bảy tuổi mà trong mắt cậu ta đã là lão già, không biết là con mắt này dài đến đâu nữa.
“Anh Hàn, anh về rồi đấy à! Có mệt không? Từ lúc về đến giờ chẳng nghĩ ngơi phút nào, chắc là mệt lắm rồi.” Mấy lời quan
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681622/chuong-926.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.