Vừa bước ra ngoài, cánh cửa lập tức đóng lại, bên trong liền vang lên đủ loại âm thanh, ồn ào không ngớt.
“Anh Hàn, liệu có xảy ra vấn đề gì không?” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy bên trong đang rất kích động.
Triệu Húc Hàn cười khẩy: “Nếu có thể bước qua được cửa ải của Thước Phong, tính ra bản lĩnh của bọn họ cũng rất lớn.” Nói rồi anh lại hừm một tiếng, sau đó sải bước rời khỏi.
Kỷ Hi Nguyệt đuổi theo, hỏi anh: “Vậy bây giờ chúng ta sẽ đi cứu người sao?”
“Ừm, Tiểu Nguyệt, lần này sẽ rất nguy hiểm, em chắc là vẫn muốn tham gia chứ?” Triệu Húc Hàn nói, “Đây không phải trong nước, cảnh sát ngược lại sẽ là một rắc rối cho chúng ta, em hiểu không?”
Kỷ Hi Nguyệt sửng sốt mấy giây rồi khẽ nói: “Em hiểu. Em không sợ. Em muốn đi cùng anh.” Trên gương mặt nhỏ đầy vẻ kiên quyết.
“Được. Vừa nãy em nhìn rõ bản vẽ mặt cắt sàn của toà nhà đó rồi chứ?” Triệu Húc Hàn nói.
Kỷ Hi Nguyệt khẽ gật đầu: “Em nhìn rõ rồi.”
“Tốt, bây giờ thế này, Tiêu Ân sẽ lái xe, em ngồi trên xe tiếp ứng, còn anh, Long Bân và Quy Mao sẽ vào trong cứu người.” Triệu Húc Hàn nói, “Tiêu Ân, cậu hiểu chưa?”
“Đã hiểu, cậu chủ.” Tiêu Ân lập tức đáp.
“Em ở trên xe?” Kỷ Hi Nguyệt có chút hụt hẫng.
“Em tưởng ở trên xe an toàn lắm à? Bọn chúng chắc chắn sẽ giám sát xung quanh chiếc xe, nên đến lúc đó có thể rời đi hay không còn tùy thuộc vào bản lĩnh của em đấy.” Triệu Húc Hàn nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681565/chuong-869.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.