Chương trước
Chương sau
Kỷ Hi Nguyệt chợt phát hiện ra một màn hình là cổng ra vào đài truyền hình Cảng Long, và một màn hình là cổng ra vào bộ phận tin tức của cô.
Bây giờ cô có thể nhìn thấy Cố Du Du đang đứng ở cửa thang máy lẩm bẩm gì đấy, mặt mày rất bí xị.
Khóe miệng Triệu Húc Hàn khẽ run rẩy: “Chuyện này cũng bình thường thôi mà?”
“Khụ khụ, bình thường sao?” Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày.
“Chẳng lẽ đài truyền hình không phải của anh?” Triệu Húc Hàn giương mắt nhìn cô.
Kỷ Hi Nguyệt đảo mắt xem thường, sau đó chỉ ngón tay lên màn hình giám sát: “Trên đây đều là của anh?”
“Không ngốc.” Triệu Húc Hàn cho cô hai chữ.
“….!” Kỷ Hi Nguyệt bị đả kích.
Cô trố mắt nói: “Không phải đấy chứ? Nhiều vậy luôn?”
“Đây chỉ có Cảng Thành thôi.” Triệu Húc Hàn đáp, “Em với Cố Cửu còn nói gì nữa không?”
Triệu Húc Hàn thực ra đang sợ Cố Cửu sẽ nói cho Kỷ Hi Nguyệt nghe chuyện cô bị sang chấn tâm lý, cho nên anh hơi căng thẳng.
“Thật sự không có gì mà. Tán gẫu linh tinh thôi. Em cũng chả nhớ là đã là tám chuyện gì nữa, diễn viên này, kịch bản này, đủ thứ. Dù sao em cũng phải dốc sức kiếm tiền chứ.” Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai, “Phải rồi anh Hàn, tối nay em muốn ăn cơm với bố.”
Triệu Húc Hàn nghệt ra, sau đó khẽ gật đầu: “Ừm, mang thím Lý theo.”
“Oh. Nói chuyện mới nhớ, Long Bân thế nào rồi?” Kỷ Hi Nguyệt có chút lo lắng.
Triệu Húc Hàn đáp: “Không sao, nhưng phải ở nước ngoài điều trị xong phần lưng mới về, tầm hơn một tháng.”
“Hả? Lưng của anh ấy bị nghiêm trọng lắm à?” Kỷ Hi Nguyệt không nhìn thấy, nên đương nhiên không biết.
“Ừm, bức xạ của vụ nổ quá lớn, cậu ấy vì che chắn cho em nên phần da lưng gần như đều bị mất, cho nên cần phải ghép da lại mới được.” Triệu Húc Hàn nhíu mày đáp.
Khuôn mặt của Kỷ Hi Nguyệt đầy sự kinh hoàng, đôi mắt bỗng chốc đỏ lên.
“Em xin lỗi, em thật sự không ngờ lại nghiêm trọng như vậy. Anh ấy chắc phải đau đớn nhiều lắm.” Trong lòng Kỷ Hi Nguyệt rất khó chịu, không nhìn thấy thì không biết, nhưng nghe được thì mới biết nghiêm trọng.
“Đây là trách nhiệm của một vệ sĩ, em không cần tự trách.” Triệu Húc Hàn vội nói, anh không muốn nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe của cô.
“Lần này đã hại Tiểu Lục mất mạng, Liễu Đông và Long Bân bị thương, tất cả cũng do em kiên trì điều tra vụ tai nạn trên cầu Giang Sơn mới xảy ra cơ sự này.” Kỷ Hi Nguyệt cảm thấy rất áy náy.
Cho nên cô càng hiểu được sự áy náy mà Triệu Húc Hàn dành cho mẹ cô, hơn nữa những việc anh đã làm còn nhiều hơn cô rất nhiều.
Vì vậy cô còn trách được anh gì đây? Hơn bất cứ ai, anh không hề muốn nhìn thấy người vô tội bị liên lụy và làm hại vì chuyện của mẹ anh.
Triệu Húc Hàn đứng lên, bước tới trước mặt cô, duỗi tay ôm cô vào lòng: “Đôi khi, có rất nhiều chuyện không được như chúng ta mong muốn, nhưng đó không phải là lỗi của em, bởi vì đổi lại là người khác, họ cũng sẽ làm như vậy.”
“Anh Hàn cũng có chuyện gì áy náy sao?” Kỷ Hi Nguyệt giật mình hỏi.
Nháy mắt, toàn thân Triệu Húc Hàn cứng đờ lại, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Đúng vậy. Anh đã từng khiến cho một cô bé mất đi mẹ bởi vì một chuyện, cho nên anh vẫn luôn áy náy.”
“Anh Hàn nói em sao?” Kỷ Hi Nguyệt cân nhắc rồi hỏi lại.
Thân thể của Triệu Húc Hàn lại cứng đi, sau đó anh cúi đầu nhìn Kỷ Hi Nguyệt đang nhìn thẳng vào mặt anh với ánh mắt không thể tin được.
“Anh bảo vệ em như vậy, có phải vì em là cô bé đó không?” Kỷ Hi Nguyệt có một câu muốn hỏi anh, nhưng vẻ mặt của Triệu Húc Hàn lúc này như đang nhìn thấy quỷ, khiến cô cảm thấy có chút tàn nhẫn.
Thấy anh cứng đờ bất động, hoàn toàn bị dọa đến đờ đẫn, Kỷ Hi Nguyệt đành chầm chậm đẩy anh ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.