Chương trước
Chương sau
Hai người dựa vào giường bệnh, Triệu Húc Hàn mở chiếc máy tính đang đặt trên chiếc bàn nhỏ ở trên giường bệnh lên, bên trong xuất hiện một video.
Kỷ Hi Nguyệt nhìn chằm chằm vào màn hình, hình như là một nơi thưa thớt dân cư, hơn nữa còn là đường đất, có chút lầy lội, nhìn chung không phải là khu vực thành phố.
“Đây là khu vực ngoại ô, vẫn đang trong quá trình khai phá, cho nên đa số đều là công trình xây dựng và nhà dân, trong đó có nhiều nhà cho thuê. Căn nhà mà Đường Tuyết Mai ẩn nấp đã được mua từ rất nhiều năm trước, đủ cho thấy bọn họ đã sớm dự trù tính kế.” Triệu Húc Hàn giải thích.
Trong camera xuất hiện bốn người đàn ông lực lưỡng, đồ đen, nón đen và khẩu trang đen, họ đang dùng tốc độ nhanh nhất để đi về phía cửa hàng tiện lợi khá là bụi bẩn nằm ngoài mặt tiền đường.
“Đường Tuyết Mai không có ở trong đó.” Triệu Húc Hàn nói.
“Bốn người này là người của Triệu gia sao?” Kỷ Hi Nguyệt hỏi.
“Ừm, sau khi IT tìm ra được hành tung của Đường Tuyết Mai, bọn họ đã cử người đến đó để bắt cô ta.” Triệu Húc Hàn đáp, “Nhưng cô ta mua xong băng vệ sinh thì đã bỏ đi.”
Trong video, bốn người đàn ông tiến vào cửa hàng tiện lợi, trong tay cầm theo một bức ảnh, lát sau lại đi ra, chỉ chỉ về một hướng rồi cả bốn người đi về hướng đó.
Màn hình nhấp nháy, dường như hình ảnh đã thay đổi, kể luôn cả ngươi quay video thì hẳn có năm người đàn ông áo đen.
“Đây là hình ảnh hai mươi phút sau, trước đó năm người đã chia nhau tìm kiếm Đường Tuyết Mai ở những nơi lân cận. Ở đây không có camera, cái hiện tại em đang xem là do người của mình quay lại.”
Triệu Húc Hàn giải thích cho Kỷ Hi Nguyệt nghe.
“Tìm được Đường Tuyết Mai cũng không dễ dàng gì nhỉ.” Kỷ Hi  Nguyệt thấy gần đó đều là nhà dân, hơn nữa còn có rất căn nhà được làm từ thùng container, bên ngoài treo đầy quần áo của công nhân xây dựng.
Có thể nói đây là một nơi rất lộn xộn.
Bốn người đàn ông lần lượt kiểm tra từng nhà. Lát sau, trong video xuất hiện một căn nhà độc lập, là nhà một tầng, cách khá xa những căn xung quanh, cửa lớn đóng kín.
Bốn người lân la dò hỏi thì được biết nhà này không có người ở, lâu lắm rồi chẳng thấy ai lai vãng, nhưng định kỳ sẽ có một bà chị là người của thôn gần đó đến.
Bốn người lập tức chạy đến cổng lớn, nhưng không gõ cửa ngay mà chia nhau ra khám xét hai bên căn nhà trước một lượt.
“Có cửa sau.” Triệu Húc Hàn nói.
Sau đó, một người áo đen đến gõ cửa, nhưng không nghe tiếng đáp lại, cũng không thấy ai mở cửa, người áo đen trực tiếp đá cửa rồi tiến vào.
Máy quay phim rung lắc dữ dội, có thể thấy người áo đen đang quay video cũng đang chạy nhanh để tìm Đường Tuyết Mai.
“Em tuyệt đối sẽ không đoán được Đường Tuyết Mai đang trốn ở đâu.” Triệu Húc Hàn cười gằn một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt nhướng mày, nhìn ba người tìm tới tìm lui trong nhà mãi không thấy người. Đây thực sự là một ngôi nhà trống.
“Có tầng hầm đúng không!” Kỷ Hi Nguyệt nói.
Triệu Húc Hàn liếc cô. Video lại nhấp nháy vài cái, sau đó trở lại bình thường.
Lần này, trong ống kính là một cái giếng nằm ở vườn sau, trước đây vẫn luôn đậy kín, nhưng bây giờ đã bị mở ra, song bên trong lại không có nước, mà chỉ có một cái cầu thang nhỏ bằng hợp kim nhôm.
“Trời ạ, không ngờ ở đây lại có đào một tầng hầm! Đang đóng phim truyền hình sao?” Kỷ Hi Nguyệt chấn kinh, đôi cẩu nam nữ này rốt cuộc là có bao nhiêu chỗ ẩn nấp đây.
“Ở trên mặt chỉ làm giả cái giếng thôi, thực chất là không phải.” Triệu Húc Hàn nói.
Trong video, một người áo đen nhanh chóng trèo xuống, và chỉ một chốc sau, Đường Tuyết Mai đã bị nắm tóc kéo lên mặt đất, hình ảnh vô cùng nhếch nhác.
Trên mặt và trên tay Đường Tuyết Mai đều có vết máu, tóc tai thì tán loạn, trong ánh mắt đầy vẻ bàng hoàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.