Kỷ Hi Nguyệt đáp lại một cách hờ hững, cộng thêm một chút châm biếm, khiến sắc mặt cả ba người càng thêm khó coi.
“Cô Kỷ đây tài chính hùng hậu nên đâu có sợ tìm không được diễn viên nhỉ?” Phùng Lượng cười khẩy một tiếng.
Kỷ Hi Nguyệt nhún nhún vai: “Anh Phùng đã nghĩ thế thì tôi cũng đành chịu. Hôm nay chúng tôi còn nhiều chuyện cần giải quyết, nếu ba vị đây không còn chuyện gì khác, vậy thì xin lỗi nhé.’
Đây rõ ràng là một lệnh đuổi khách rất không khách khí.
Ba người bị Kỷ Hi Nguyệt chọc giận đến nghiến răng nghiến lợi. Vốn dĩ định đến dạy dỗ cho hậu bối một bài học, cũng là để nâng cao tầm quan trọng của ba công ty lâu đời của bọn họ, nhưng không ngờ Kỷ Hi Nguyệt thật sự là trời không sợ, đất không sợ.
“Ba vị, chủ tịch của chúng tôi rất bận. Mời các vị đi lối này!” Cố Cửu đưa tay bày ra tư thế tiễn khách.
“Kỷ Hi Nguyệt, cô cứ giữ thái độ như vậy thì sau này nhất đinh sẽ thua lỗ!” Phùng Lượng còn căm phẫn nói một câu.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: “Tôi còn trẻ, thua lỗ một chút thì đã sao? Hơn nữa, đã mở công ty rồi, còn ngại gì lỗ hay không lỗ. Nếu không đủ khả năng chơi thì sẽ không mở rồi, đúng không?”
“Cô! Được, được lắm. Cô đúng là tuổi trẻ có tài có khí phách!” Câu này của Phùng Lượng là đang mỉa mai Kỷ Hi Nguyệt.
“Cám ơn anh Phùng đã quá khen, Kỷ Hi Nguyệt tôi sẽ cố gắng hết sức để không phụ lòng mọi người.” Kỷ Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/doc-chiem-vo-truoc-han-thieu-sung-tan-troi/681162/chuong-466.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.